Mấy ngày kế tiếpta vẫn ở tại nhà đại nương, một mặt vì chữa thương cho Mạc Thanh Cốc,mặt khác là dạy chữ cho a Tài. Mỗi lần lên núi, A Tài lúc nào cũng đicùng ta, đứa bé kia thực thông minh, mới mấy ngày, đã biết dược không ít thảo dược, nói chung về cơ bản hắn biết rất nhiều, đối dược tính, hiệuquả trị liệu cũng nắm giữ không sai biệt lắm.
Nếu ở trong thời hiện đại mà nói, đứa nhỏ này quả thực chính là một thiên tài, đáng tiếc sinh sai lầm thời đại.
Hôm nay là ngày thứ mười rồi, ngày mai sẽ có thể bắt đầu nối xương . Vừanghĩ tới sắp phải rời khỏi, ta lại có chút luyến tiếc. Ta thực thíchcuộc sống an ổn này, những ngày bình yên không có phân tranh . Nhưng là, ta biết Mạc Thanh Cốc không yên lòng Võ Đang, cũng không dứt được vớivõ lâm.
Ngày hôm đó, thời tiết tốt lắm, mây trắng bay lượn trêntrời như những viên kẹo đường tròn tròn xinh xinh, hòa với màu xanh lamcủa bầu trời mang lại cho người ta một cảm giác thật thoái mái thỏa mãn. Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, dạy chữ cho A Tài. Ta dùng nhánh câytrên mặt đất viết chữ "Thuốc" , "Đây là dược liệu thuốc." A tài nhìn kỹ một chút, cũng cầm một nhành cây hướng xuống mặt đất hoa chân múa tay.
"Không đúng, ngươi viết sai rồi, ngươi xem phải viết như vậy nè." Ta đúng lúc sửa chữa, lại chậm rãi chỉ rõ cho hắn xem.
Lúc ta đang còn giảng giải, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếnghuyên náo. Đại nương từ cửa hông chạy vào, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-lam-cuu/1608765/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.