Trong một màn sươngtrắng, trước mắt xuất hiện rất nhiều nhà cao tầng đã lâu ta không thấy,ta hưng phấn nhảy dựng lên, chạy nhanh tới. Nhưng chạy được vài bước taliền dừng lại, kiến trúc quên thuộc kia sao lại làm cho ta có cảm giácsợ hãi. Chính lúc ra đang miên man suy nghĩ, một bàn tay bắt lấy tay ta, ta kinh hãi, ngẩng đầu, hai người cảnh sát nét mặt không thay đổi đangnhìn chằm chằm ta, trước mặt ta xuất hiện một cái cồng số tám chói mắt.
"Ngươi giết người, chúng ta chính thức bắt ngươi."
"Không" ta sợ tới mức hô to, tận lực giãy dụa, lại bị cảnh sát kia đè lại, cănbản không có cách nào khác nhúc nhích."Răng rắc" một tiếng, cái khóalạnh lùng ở trên tay ta dặt xuống, một khắc này ta tuyệt vọng, ta nghĩmuốn kêu lên nhưng không cách nào lên tiếng được.
Trước cục côngan, ta nhìn thấy cha mẹ ta. Bọn họ đang đau lòng nhìn về phía ta ,"Ngươi tại sao phải trở nên nhẫn tâm như vậy?" Mẹ nói, thanh âm như xénát trái tim của ta. Ta tận lực lắc đầu, tiến lên giữ chặt mụ mụ, tay ta vừa đụng đến nàng thì nàng tận lực lùi lại, "ta không quen ngươi, takhông có một nử nhi phạm tội giết người , ta không có!"
Ta tuyệtvọng té trên mặt đất, ba mẹ không nhìn ta lại một lần, bọn họ đi rồi,không quan tâm ta . Ta muốn khóc nhưng nước mắt lại không rơi, khôngbiết qua bao lâu, từng đợt gió lạnh thổi vào người ta làm ta sợ hãi. Tađây mới phát giác, hai người cảnh sát kia lúc này đã không còn thấy bóng dáng.
Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-lam-cuu/1608764/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.