Triệu Thất vừa ngủ liền ngủ thẳng đến buổi chiều, lúc tỉnh lại liền bị cái nhìn chằm chằm của Nhạc Thính Tùng làm cho hết hồn.
“Sao, sao ngươi còn chưa đi?”
Nhạc Thính Tùng thoạt nhìn có chút tiếc nuối, thở dài: “Ta vừa nhận được mệnh lệnh sư môn, phải ra ngoài một chuyến, đại khái bốn năm ngày nữa mới có thể trở về.”
Triệu Thất nghe thấy nửa câu đầu, nghĩ thầm đi đi càng tốt, thế nhưng sau khi nghe xong, lại thầm mắng người này thực sự là khó chơi.
“Vậy ta đi nhé.” Nhạc Thính Tùng nhìn Triệu Thất không thôi, cuối cùng từ trong ngực áo lấy ra quyển sách bảo bối kia, trịnh trọng giao cho Triệu Thất, “Quyển sách này giao cho ngươi bảo quản, ta trở về sẽ tìm ngươi lấy lại.”
Đây là uy hiếp sao? Triệu Thất run sợ tiếp nhận sách, không dám ném đi nữa.
Nhạc Thính Tùng hài lòng gật đầu: “Ngươi nhất định phải chờ ta trở về đó.”
Đây tuyệt đối là uy hiếp! Triệu Thất gật đầu như giã tỏi, rốt cục đem hung thần xúi quẩy này đuổi đi.
Nhạc Thính Tùng vừa rời đi, Triệu Thất lập tức hướng về phía bóng lưng y nhổ mấy bãi nước miếng. Hắn còn muốn nhổ vào sách, thế nhưng lại nghĩ quyển sách này là bảo bối của tên kia, liền mở ra xem ——
“‘Đại hiệp’ là gì? Đại giả, phải đánh; hiệp giả, phải doạ. Trước đánh sau doạ, đủ để san bằng chuyện bất bình thế gian; trước doạ sau đánh, đủ để đánh cho kẻ muốn ăn đòn cút khỏi trần thế. Đánh không lại, chạy. Doạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921062/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.