Trái lo phải nghĩ một trận, Triệu Thất quyết định không cần nghĩ nhiều như thế, cứ thử một lần đã. Vì vậy hắn ngẩng đầu lên, lại thấy một cảnh tượng khó tin ——
“Ngươi đã sớm hoài nghi ta?!” Bạch Tuyết Kỳ vừa kinh sợ vừa cả giận, “Chẳng lẽ tối nay…”
Nhạc Thính Tùng nói: “Nếu không phải có kẽ hở thì làm thế nào các ngươi lại dễ dàng lộ sơ sót như thế?”
Sau đó, người của hai bên đánh nhau!
Triệu Thất căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy trước mặt một mảnh ánh đao bóng kiếm. Hắn sợ đến mức nằm bẹp trên giường không dám động đậy, nghĩ thầm nhân sĩ võ lâm nói động thủ là động thủ, đáng sợ quá.
Một lát sau, Triệu Thất phát hiện không có người lại đây chém hắn. Cẩn thận ngẩng đầu lên, phát hiện có mấy đệ tử đang cầm kiếm che chắn khu vực này. Hơn nữa theo vị trí của bọn họ, thoạt nhìn khá là an toàn.
Vì vậy hắn yên lòng hết nhìn đông lại nhìn tây, liếc mắt liền thấy tên ban nãy vu hại mình đang bị người khống chế, trong miệng còn bị nhét vào thứ gì, tựa hồ là phòng ngừa tự sát.
Lúc này, toàn bộ võ đường là tiếng đao kiếm giao tranh, Triệu Thất mất công tốn sức tìm kiếm Nhạc Thính Tùng, lại không nhìn thấy y đâu.
“Vị thiếu hiệp kia…” Hắn ấm ách kêu lên vài tiếng. Một thiếu niên mặt tròn cách hắn gần nhất nghiêng đầu qua, trường kiếm trong tay uy nghiêm đáng sợ, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền hòa: “Triệu quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920974/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.