Giãy dụa trong mưa lớn vô hạn, có một bóng người tập tễnh.
Trên đỉnh đầu Triệu Thất là một mảnh lá lớn, trên lưng là Nhạc Thính Tùng cũng đắp lá kín mít. Hắn đã đi như vậy tròn một ngày, vẫn không tìm thấy nơi có thể che mưa che gió.
“… Tiểu tử ngươi có phải là lừa ta không?” Triệu Thất lầm bầm oán trách, “Đi lâu như vậy sao còn chưa nhìn thấy ma nào? Ôi, đều do tên khốn Triệu Tứ kia chạy trốn quá nhanh, cũng không chỉ cho ta đường đi.”
Hắn vừa đi vừa oán trời oán đất, nghiễm nhiên toàn bộ là lỗi của người khác. Thế nhưng trên thực tế, bản thân hắn không biết phân biệt đông tây nam bắc, ở trong núi đi loạn một hồi, sớm đã đi chệch khỏi đường chính càng lúc càng xa. Nơi này núi rừng hoang vắng, tuy có thể kiếm được điểm cỏ dại no bụng, nhưng hắn không tìm ra nguồn nước, cũng không có dũng khí kiểm tra mấy hang động tối mù mù, chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người sống trên núi.
Giờ phút này hắn vừa lạnh vừa mệt, hơn nữa Nhạc Thính Tùng còn đang phát sốt, tâm lý hoảng loạn vô cùng, thế nhưng chỉ có thể tự biên tự diễn tự an ủi mình. Hắn suy nghĩ tới việc mình có thể vượt nóc băng tường, mang Nhạc Thính Tùng vèo vèo vèo bay đi tìm đại phu, cuối cùng trên thực tế, hai chân hắn lội trong bùn, đi cũng thấy vất vả.
Triệu Thất bây giờ không thấy đói bụng và đau đớn, chỉ chết lặng chuyển động hai chân, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920892/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.