Nhớ lại đầu đuôi câu chuyện, Triệu Thất không khỏi cảm khái vạn ngàn. Thực sự là từ nơi sâu xa tự có thiên định, báo ứng đã tới nhanh như vậy rồi.
Ỷ thế hiếp người, thế bại người hiếp ta, chuyển vần, chẳng có gì để nói. Tự vấn lòng, nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội nhục nhã kẻ thù, chắc chắn sẽ nghĩ ra đủ loại biện pháp độc ác để phát tiết mối hận trong lòng.
Nếu là trước đây, nhất định hắn sẽ nghĩ cách để đánh thiếu niên kia một trận, làm tu hú chiếm tổ chim khách. Nhưng hiện tại hắn đã quyết tâm thay đổi, vậy nên mới ngồi ngốc ở bên ngoài.
Nhưng mà như vậy, ngược lại là không cần lo cho Nhạc Thính Tùng.
Triệu Thất rốt cục thả lỏng. Hắn dựa vào ngưỡng cửa trông mòn con mắt mà nhìn về phía phòng, nhặt lá cây trên đất đắp lên người, trong cơn mưa dài dai dẳng không dứt, hắn co lại thành một rúm, thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời trong. Nắng sớm long lanh, trời xanh quang đãng.
Triệu Thất giật mình, mở mắt ra. Một người thiếu niên đứng trước mặt hắn, chính là chủ nhân của tiểu viện này.
“Thính… Nhạc đại hiệp thế nào rồi?” Triệu Thất vội vội vã vã bò lên, “Ngươi mời đại phu?”
Thiếu niên hất đầu sang bên, lúc này Triệu Thất mới nhìn thấy sau lưng cậu ta có một ông lão râu bạc, còn có một tiểu đồng khoác hòm thuốc. Hoá ra hắn ngủ trước cửa, chắn đường người ta.
Triệu Thất vội vàng đứng sang bên, nhìn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920889/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.