Tiểu tử này không phải đang giả ngu đấy chứ?
Mà Triệu Thất không sợ chuyện này. Trên mí mắt hắn còn dính giọt nước, đôi mắt lại híp thành hai mảnh trăng cong cong, cười he he: “Đương nhiên là cái thứ vừa lớn lại vừa cứng khiến người ta rất sung sướng kia. Đã lâu không thấy, ta rất nhớ nó đó.”
“Được, đợi lát nữa sẽ cho ngươi liếm.” Đáy mắt Nhạc Thính Tùng tràn đầy ý cười, thế nhưng lời nói lại không có lấy nửa điểm hàm hồ, “Hiện tại, ngươi nói trước xem ngươi sai chỗ nào.”
Triệu Thất xì xì rút hơi. Hắn biết, coi như hai người ở cạnh nhau, Nhạc Thính Tùng vẫn rất khó chơi, đã nhận định chuyện gì thì một trăm con trâu cũng không kéo lại được.
Không nghe được đáp án mong muốn, Nhạc Thính Tùng tiếp tục dùng cái đũa đáng sợ kia đâm đến gắp đi trên người hắn. Lần này, y khiêm tốn nghe ý kiến Triệu Thất, ngoại trừ nhũ đầu còn gắp khoảng thịt mềm dưới nách, đâm lên cái rốn sợ ngứa của hắn, dùng đôi đũa nho nhỏ trêu đùa đến mức xuất thần nhập hóa. Nếu như không phải đũa này dùng trên người mình, Triệu Thất nhất định sẽ không nhịn được mà vỗ tay bảo hay.
“Tha ta, tha cho ta đi!” Khoái cảm và đau đớn mãnh liệt đánh tới, hắn trốn đều không có chỗ trốn, không thể làm gì khác hơn là kêu loạn xin tha, “Thiếu hiệp, tiểu ngốc, Thính Tùng, ta thật sự không nghĩ ra. Ngươi nhẹ chút, nhẹ chút…”
“Thật muốn nhẹ một chút?” Nhạc Thính Tùng lấy tay xuống, nhẹ nhàng vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920869/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.