Lúc Triệu Thất bê bát không đi đến dòng suối, hai mắt vẫn đăm đăm, nện bước phập phù. Thang Lương đang ngồi xổm một bên giặt quần áo, nhìn thấy hắn hồn vía lên mây, kỳ quái lườm hắn một cái.
“Này, nước bẩn chảy hết qua đây rồi, ngươi qua bên kia rửa đi!”
“Ồ.” Triệu Thất thuận miệng nói, lại ngoan ngoãn đi sang bên kia, yên lặng rửa chén đũa trong tay.
Người này… làm sao lại trở nên thành thật như thế?
Thang Lương còn chưa hoàn toàn tin tưởng Triệu Thất, vẫn lưu tâm đề phòng. Nhìn kỹ liền phát hiện ra vấn đề, đen mặt hỏi: “Sao thiếu mất hai cái bát?!”
“Xin lỗi, không cẩn thận đánh vỡ.” Triệu Thất phờ phạc nói, “Trên người ta chẳng có lấy một đồng, làm sao đền lại cho ngươi?”
Hắn càng ngoan ngoãn như vậy, Thang Lương càng sinh nghi.
Ở trấn Nam Thủy, danh tiếng của Triệu Thất chẳng tốt đẹp gì. Thang Lương nhớ lại, lần đầu tiên cậu ta gặp phải Triệu Thất là lúc đang đi trên đường, tự dưng bị người này cản lại khinh bạc.
Khi đó, Triệu Thất ngăn cậu lại, chưa nói được mấy câu đã vươn tay sờ mặt cậu. Thang Lương thân là nam nhi, bị người bắt nạt đương nhiên giận dữ, trực tiếp đánh nhau với Triệu Thất. Lúc đó cậu thấy Triệu Thất cao hơn mình, còn tưởng rằng sẽ có một hồi ác chiến, không ngờ cái tên này lại là gối thêu hoa, bước chân phù phiếm, quyền cước vô lực, chưa được mấy chiêu đã bị đánh nằm úp sấp, nghẹn ngào nuốt nước mắt xin dừng tay.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920867/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.