“… Ha, ha ha.” Triệu Thất nhếch miệng cười, chậm chạp gật đầu, “Ta biết mà, quả nhiên là như vậy. Kỳ thực cái này cũng là chuyện bình thường, ngươi không cần giấu giấu diếm diếm.”
Nhạc Thính Tùng đã thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, ngượng ngùng gãi mũi: “Ta cũng không định giấu ngươi, chẳng qua việc này không dễ nói, ta vẫn luôn cân nhắc phải nói thế nào mới tốt. Nếu ngươi biết rồi, đúng là vừa hay.”
“Ngươi trực tiếp nói cho ta là được nha.” Triệu Thất ngẩng đầu, mũi hơi tê nhưng vẫn gắng cười, “Tuy ta không làm nên chuyện, nhưng vẫn tự biết rõ.”
“Nhắc lại chuyện xưa, ngươi không vui đúng không?” Nhạc Thính Tùng cẩn thận hỏi.
Triệu Thất ra vẻ phóng khoáng: “Không sao. Ván đã đóng thuyền, đều là những chuyện đã xảy ra, vui hay không thì sự thật vẫn như thế.”
Nhạc Thính Tùng xoa tay hắn, thấp giọng hỏi: “Nói như vậy, ngươi đồng ý rồi?”
Triệu Thất không muốn chút nào. Hắn rất muốn nói mình đã tắm rửa sạch sẽ, muốn nói Nhạc Thính Tùng là người hắn yêu duy nhất, còn muốn nói nếu như mình không được uống tinh dịch sẽ thấy rất khó chịu. Nhưng hắn càng không muốn gây khó dễ cho Nhạc Thính Tùng, cắn răng nói: “Đương nhiên ta đồng ý, chỉ là, chỉ là không muốn để ngươi chịu oan ức.”
“Có cái gì mà oan ức, trước kia ta không biết, nếu bây giờ đã biết, dĩ nhiên sẽ không thể lại như vậy.” Nhạc Thính Tùng nói xong, suy nghĩ một chút, y bật cười, “Đúng là trước đây ta chưa từng nghĩ tới, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920861/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.