Triệu Thất nhìn Nhạc Thính Tùng trần trụi nằm nhoài một chỗ, cúi đầu không nói gì, bắt đầu dụi mắt.
Nhạc Thính Tùng lập tức bất mãn: “Này, ta lớn lên khó coi vậy sao?”
“Hoá ra ngươi nghĩ như thế…” Triệu Thất chặt chẽ bụm mặt, giọng ồm ồm, “Hết cách với ngươi rồi, nói cũng ngốc, làm việc cũng ngốc, trên đời không có ai có thể ngốc hơn ngươi!”
“Gì cơ?! Làm như vậy có gì không ổn à?” Nhạc Thính Tùng bò lên, ngồi xổm trước mặt Triệu Thất, nghiêng đầu nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu tiếc nuối, “Ta không có năng lực xoay chuyển càn khôn, cũng không có cách nào làm ngươi quên đi những chuyện không vui đó. Ngoại trừ làm thế này, ta thực sự không nghĩ ra cách gì khác để khiến ngươi không nhớ lại —— ngươi khóc?”
“Không có.” Triệu Thất thề thốt phủ nhận, thế nhưng giọng nói lại ấm ách nức nở. Hắn cố che giấu, giả vờ tằng hắng một tiếng, lắc đầu: “Ta chỉ đang suy nghĩ, ngươi đúng là không biết tính toán, rõ ràng bây giờ phải cân nhắc nghĩ xem làm thế nào để ta yêu ngươi hơn một chút. Vạn nhất không tìm được thuốc giải, đợi đến khi Hoa Tín Đơn phát tác, ta không thích ngươi nữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì có gì đáng sợ.” Nhạc Thính Tùng tự tin trăm phần, “Đến lúc đó, nhất định ta sẽ khiến ngươi yêu ta thêm lần nữa.”
“Mặt dày.” Triệu Thất cười nhạo, tay vẫn bụm mặt như cũ.
Hai mắt hắn bị ngón tay ép tới đau, nước mắt thuận theo khe hở lã chã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920859/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.