Nhạc Thính Tùng không còn gì để nói.
Tay chân của y bị trói trên giường, trên người là gia hoả dâm tặc nằm úp sấp, miệng cười hê hê, ý đồ xấu xa phiền phiền nhiễu nhiễu, không ngừng châm lửa.
“Khà khà, tiểu mỹ nhân, phong thuỷ chuyển rời, rốt cục ngươi lại rơi vào tay tiểu gia.” Triệu Thất ngả ngớn nâng cằm y, “Có phải ngươi cảm thấy cảnh này rất quen không? Ừ, nếu như ngươi không nói ra được mình đã làm sai chuyện gì, ta sẽ… ta sẽ cào ngứa ngươi!”
Nhạc Thính Tùng chỉ có thể cười khổ. Vải trói trên tay y chỉ cần giãy là đứt, nhưng bây giờ Triệu Thất còn đang phạt mình. Cho nên y chỉ có thể đàng hoàng nằm ngốc một chỗ, còn phải đè ép kinh mạch, phòng ngừa mình kích động mà làm đứt dây.
“Có nói hay không?” Triệu Thất phấn khích ép hỏi. Tay còn gỡ dây lưng bên hông Nhạc Thính Tùng, dâng vẻ như sắc quỷ không chờ kịp.
Nhạc Thính Tùng áy náy nói: “Ta không nên hạ thủ lưu tình với Nhạc —— ”
“Không phải cái này.” Triệu Thất thuận miệng phủ định. Tay lả lướt đẩy vạt áo Nhạc Thính Tùng. Rốt cục nhìn thấy được lồng ngực rắn chắc, nước miếng của hắn chảy xuống, móng vuốt sờ tới sờ lui, yêu thích không thôi, miệng còn uy hiếp: “Hừ hừ, tiểu tử ngươi luôn bắt nạt ta. Nếu không nói ra được, xem hôm nay ta báo thù ngươi thế nào, mối thù hôm hôm trước, hôm trước trước, hôm trước trước trước, nhất định phải khiến ngươi xin ta tha thứ mới thôi!”
Miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920835/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.