Trong bóng đêm, sáu người bôn ba trên đường lớn.
Bốn tên đại hán mang mặt nạ quỷ dẫn đầu, một nam một nữ hai tay trói sau lưng bị kéo theo sau, nhỏ giọng trò chuyện vài câu.
“Đại ca, sao tiểu tử này run dữ vậy?” Một kẻ trong đó hỏi, “Không phải có ác chứng gì…”
Còn chưa nói hết, Triệu Thất đã ngã rầm xuống đất, thẳng tắp ngay đơ.
Mấy người còn lại sững sờ liếc mắt nhìn nhau, gã cầm đầu đi lên lật đầu hắn, bỏ túi vải xuống, chỉ thấy hai mắt hắn mờ mịt, sắc mặt trắng nhách, môi bị cắn chảy máu. Qua một lúc lâu, hắn đáng thương nói: “Ta, ta đau bụng…”
Hắn lắc tay, lại cầu xin: “Tay của ta bị trói, không trốn được, các ngươi có thể để ta đi nhà xí không, chỉ một lát thôi.”
Xác thực, hai tay Triệu Thất bị dây thừng thô ráp trói rất chặt, đừng nói người bình thường, ngay cả người có chút nội lực cũng khó mà tránh khỏi. Hơn nữa hắn rên rỉ thực sự quá đáng thương, kẻ cầm đầu phất tay một cái, để một tên dắt hắn ra sau bụi cây.
Ban đêm trên núi yên tĩnh, tiếng Triệu Thất bĩu môi thì thầm truyền đi trong gió, tựa hồ là bất mãn người kia cứ đứng kè kè bên cạnh làm hắn không đi được, muốn gã quay lưng lại.
Hai người tranh chấp một lát, người kia chửi vài câu. Sau đó nghe thấy Triệu Thất kinh ngạc xin tha, lá cây sàn sạt lay động.
“Kiềm chế một chút, đừng làm hư tiểu từ kia.” Tên còn lại cười to,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920825/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.