Chỗ ở hiện nay của Thẩm Lan Khanh cách nơi này không xa. Nếu đi nhanh cũng chỉ hết ba ngày.
Lúc Triệu Thất đang đi trên đường ở thôn Duẫn, hắn có cảm giác bất khả tư nghị. Nhạc Thính Tùng đang đứng một bên hỏi đường, người kia nghe thấy tên Thẩm Lan Khanh, lập tức nói: “Thẩm lang trung á, hắn sống ở đầu thôn Đông, trước cửa có một cây hoè ý.”
Hai người nói cảm tạ rồi đi về hướng người kia chỉ. Triệu Thất hồn vía lên mây, Nhạc Thính Tùng nghe thấy một người khác cảm thán: “Thẩm lang trung là người thiện tâm, chỉ tiếc… Ôi…”
Lòng y hơi động, chưa kịp nghiền ngẫm, cây hoè đã ở gần ngay trước mắt.
Đây là một ngôi nhà bình thường, cỏ dại thấp bé mọc đầy vườn. Nắng sớm rọi lên cánh hoa còn đọng sương làm in lên đất vô số bóng râm loang lổ.
Một thanh niên ngồi trước bàn đá, đang giao bức thư cho một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Đứa bé kia líu ra líu ríu hỏi điều gì, thanh niên đều kiên nhẫn trả lời từng cái, còn cho nó ăn bánh ngọt để trên bàn. Cuối cùng, hắn vỗ cái đầu nhỏ của đối phương, dịu dàng cáo biệt với nó.
Đứa bé kia nhảy nhảy nhót nhót đẩy cửa đi ra, gặp ngay Triệu Thất đang đứng chờ, ngẩng đầu cười hì hì: “Huynh cũng tìm Thẩm lang trung nha?”
“Có khách à?” Nam tử còn bê cái đĩa nhỏ trên tay, nghe vậy thì nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Thính Tùng nhìn thấy Thẩm Lan Khanh, bọn họ thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920819/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.