Lạc Dao đưa ánh mắt ngấn nước nhìn Dư Trạch Nam, không hiểu sao nhìn cô như vậy hắn lại cảm thấy có chút không phải với cô. Hắn dịu giọng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý lớn tiếng với cô. Nhưng cô đi đường phải chú ý chứ!”
“Tôi chỉ vô ý chút thôi, không phải tôi muốn tìm cái chết đâu.”
“Giờ này cũng đã trễ lắm rồi, cô đi đâu một mình thế? Để tôi đưa cô về nhà.”
“Tôi không còn nhà để về nữa rồi.”
Nghe câu trả lời của cô, Trạch Nam mới nhớ ra sáng nay báo vừa đăng tin chuyện nhà cô bị niêm phong. Không một câu lớn tiếng, hắn hỏi.
“Vậy bây giờ cô muốn đi đâu?”
"Tôi cũng không biết. "
“Vậy cô định lang thang bên ngoài thế này cả đêm sao?”
Không trả lời hắn, Lạc Dao lại rơi vào im lặng. Không biết nên làm thế nào với cô gái này, ở lại cũng không được mà bỏ mặc cũng không xong. Dư Trạch Nam khẽ thở dài rồi kéo tay cô nói.
“Đi theo tôi!”
Dư Trạch Nam kéo tay cô đưa cô lên xe rồi về thẳng nhà mình. Cả đoạn đường dài cô không nói với hắn một câu nào, cũng không hỏi xem hắn muốn đưa cô đi đâu. Dư Trạch Nam cảm nhận được tâm trạng cô thật sự đang rất tệ, dù cô có đồng ý hay không hắn cũng phải đưa cô về nhà mình. Chứ cứ để cô một mình lang thang ngoài kia thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện không hay. Giờ phút này hắn cảm giác, dường như hắn mắc nợ cô vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3358486/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.