Thư Kỳ ngồi trước ban công phòng mình nhìn ra ngoài thành phố, những ánh đèn đêm tạo nên một vẻ đẹp đầy mê hoặc của chốn phồn hoa. Phố phường đông vui nhộn nhịp là thế, nhưng trong lòng cô lại chẳng thua vui. Không hiểu sao trong đầu cô cứ nhớ mãi nụ hôn của Tống Từ Liêm hôm đó, bất giác cô đưa tay chạm lên môi mình.
Từ sau hôm đó, cô không có đủ dũng khí để đối diện với tên vô lý đó. Hắn ta là gì mà có quyền hôn cô giữa chốn đông người mà không quan tâm cô có đồng ý hay không như vậy chứ! Nụ hôn đầu gìn giữ hai mươi mấy năm cứ thế mà mất đi, hỏi sao không tức giận chứ!
Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng, Vừa định quay trở vào phòng chợt cô thấy bóng dáng quen thuộc của Tống Từ Liêm đã đứng trước cổng từ lúc nào. Không biết nghĩ gì, cô vội bước vào trong tắt vội đèn trong phòng rồi lại trở lại ban công lén nhìn xuống.
“Anh ta đứng đó từ bao giờ vậy?”
Tống Từ Liêm đứng trước xe nhìn vào bên trong biệt thự Phó gia. Không một tiếng gọi mở cửa mà chỉ âm thầm nhìn vào bên trong. Hắn không biết cô ở phòng nào, chỉ đưa mắt nhìn lên sao tìm kiếm xem có thể nhìn thấy cô không.
Thư Kỳ đứng trên cao nhìn xuống, thấy dáng vẻ của hắn dường như là đã say lắm rồi. Cái người này ngày nào cũng đến đây nhưng lại không vào, lại còn say xỉn nữa chứ, đây là thái độ nhận lỗi của anh ta sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3356274/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.