Chương trước
Chương sau
Sau câu nói anh muốn em, Mặc Kính Đình chú ý từng cử chỉ của Lan Vy. Thấy cô không phản kháng, anh chậm rãi đặt nụ hôn lên trán cô. Đôi môi lướt nhẹ xuống sống mũi thanh cao của cô. Từng cử chỉ hết sức dịu dàng.

Diệp Lan Vy như bị thôi miên truớc từng cử chỉ của Mặc Kính Đình. Những ngón tay cô nhẹ bấu vào vai anh một cách căng thẳng. Nhịp tim của cô vì câu nói kia của anh mà đập nhanh hơn. Mặc Kính Đình cảm nhận được điều đó, anh kề sát vào tai cô dỗ dành.

“Đừng căng thẳng, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Diệp Lan Vy nghe câu nói của Mặc Kính Đình mà xấu hổ đến mức mặt nóng rang lên. Chợt anh cắn nhẹ vào vành tai cô khiến cô cảm giác như vừa có một dòng điện chạy qua người. Cảm giác lạ lẫm tê dại khiến cô muốn được nhiều hơn.

Đôi môi anh trượt dài xuống cổ, lướt qua từng tất da thịt trên người cô. Bàn tay anh luồng xuống lưng cô nhẹ nhàng mở khóa váy. Chỉ trong phút chốc, thân thể cô gái nhỏ dưới thân hắn đã không còn một mảnh vải che thân. Cảnh xuân tình phơi phới trước mắt khiến Mặc Kính Đình càng thêm rạo rực.

Trút bỏ hết quần áo trên người, đôi môi Mặc Kính Đình lại tiếp tục chu du trên khắp cơ thể cô. Mỗi nơi đôi môi anh lướt qua đều cố tình để lại một dấu vết đỏ chót. Phút chốc không kiềm chế được, anh cắn nhẹ lên đôi gò bồng đào đang căng cứng vì hành động của anh. Diệp Lan Vy nhíu mày kêu lên.

“Ưm…đau.”

Không vì câu nói của cô mà anh dừng lại, trái lại còn làm anh thêm hưng phấn mà mạnh bạo hơn. Diệp Lan Vy cảm nhận cơ thể mình càng lúc càng lạ lẫm, cô bắt đầu thở dốc trước những mơn trớn của anh. Cảm giác ham muốn dâng lên, cô choàng tay qua cổ ôm lấy người đàn ông đang càng quấy trên cơ thể mình. Không kiềm chế được cảm xúc cô khẽ rên lên từng tiếng đứt quãng đầy mê hoặc.

Mặc Kính Đình không thể kiềm chế được nữa, anh đặt hai chân vòng qua eo mình chầm chậm tiến vào. Cảm giác đau đớn xé da thịt làm Diệp Lan Vy bấu chặt vào cánh tay anh kêu lên.

“Đau…đau quá! Kính Đình… Dừng lại đi!”

Mặc Kính Đình biết lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng anh cũng không khá hơn cô là bao. Cảm giác quá chật chội từ cô mang đến làm hắn như muốn nghẹt thở. Cố giữ giọng trầm ổn anh lại dỗ dành cô.

“Không sao, anh không động. Một chút thôi sẽ không đau nữa.”



Mặc Kính Đình cúi xuống hôn lên trán cô, hôn lên đôi mắt đang đọng nước mắt của cô dỗ dành. Mặc dù bản thân cũng đang rất chật vật nhưng anh vẫn giữ không động để cô quen dần với kích thước của mình. Diệp Lan Vy sụt sùi nước mắt nhìn Mặc Kính Đình trách móc.

"Anh lừa em. "

“Anh lừa em chuyện gì?”

“Chẳng phải anh nói anh sẽ nhẹ nhàng sao? Rõ ràng là ức hiếp em.”

“Anh… Em là bác sĩ em phải hiểu hơn anh chuyện này chứ!”

Diệp Lan Vy không biết nên trả lời anh thế nào. Bởi cô thừa biết lần đầu sẽ đau, thế mà lại nghe lời ngon ngọt của anh dẫn dụ. Cô đúng là ngốc thật mà. Nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của Lan Vy, biết cô đã không còn đau nữa. Anh kề sát vào tai cô nở nụ cười nham hiểm nói.

“Bây giờ anh mới thật sự lừa em.”

“Là sao?”

Mặc Kính Đình không trả lời cô, nở nụ cười ma mị rồi chầm chậm luận động ra vào. Mỗi lúc nhịp điệu của anh một nhanh hơn. Lan Vy cảm giác cơ thể mình như có từng đợt sóng đang cuộn trào dâng lên trong lòng, cảm giác có chút đau nhưng lại ẩn chứa một cảm giác đê mê đến lạ.

Lực của Mặc Kính Đình mỗi lúc một tăng, Diệp Lan Vy ưỡn người thở dốc, bàn tay bấu chặt ga giường kêu thành tiếng.

“Ưm… Chậm… chậm một chút. Kính… Đình…”

Không nghe thấy câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc và lực đạo càng lúc càng tăng. Không biết qua bao lâu, Mặc Kính Đình khẽ gầm nhẹ rồi đưa hết tinh hoa vào người cô. Mệt lã anh ngã người nằm xuống bên cạnh cô kéo cô ôm vào lòng.



“Vy Vy, em là của anh rồi.”

…****************…

Dưới ánh đèn mờ chớp nhoáng theo tiếng nhạc, những cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm đang nhảy điên cuồng theo từng điệu nhạc. Không khí vô cùng náo nhiệt, nhưng ở một góc nào đó, Tống Từ Liêm một mình ngồi uống rượu một cách cô đơn.

Từ sau hôm không tự chủ được bản thân mà hôn Thư Kỳ, hắn vẫn chưa có cơ hội nói lời xin lỗi với cô. Đến nhà cô không gặp, đến bệnh viện cô lại tránh mặt không tiếp, gọi điện thoại thì cô đã chặn số hắn mất rồi. Không biết từ lúc nào cô gái này lại có sức ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy, chẳng lẽ hắn thích cô thật rồi sao?

Một cô gái ăn mặc với cùng gợi cảm đến bên cạnh hắn ngồi xuống, choàng tay qua cổ cô buông lời lã lơi.

“Tống thiếu gia sao lại ngồi một mình thế này? Hay là để em tiếp rượu với Tống thiếu gia nhé?”

Ánh mắt không mấy thiện cảm, hắn đưa mắt nhìn cô gái kia rồi cắt giọng lạnh lùng.

“Cút!”

“Tống thiếu gia hôm nay sao thế, chẳng phải thường ngày đều muốn có người rót rượu sao? Sao hôm nay lại…”

“Cô không hiểu tiếng người sao? Tôi nói cút!”

Nghe tiếng quát của Tống Từ Liêm, cô gái kia sắc mặt biến sắc vội lấy tay mình xuống rồi nhanh chóng rời đi. Tống Từ Liêm tâm trạng không tốt cầm lấy ly rượu lên uống cạn. Ngã người lên ghế một cách mệt mỏi, hai mắt hắn nhắm nghiền nhớ đến đôi mắt ngấn nước của Thư Kỳ hôm đó. Trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác nhói đau, hắn buộc miệng.

“Anh phải làm sao em mới hết giận đây tiểu tổ tông của tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.