Diệp Lan Vy nghe câu hỏi của Mặc Kính Đình cùng ánh mắt đẩy ẩn ý thì biết ngay anh ta đang cố tình trêu chọc mình. Cô nghiêm nghị nhìn anh nói.
"Anh nghĩ đi đâu thế! Y tôi là anh vào viện thế này một phần lỗi là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm lo cho sức khỏe của anh thôi."
"Tôi mới là người nên hỏi cô đang nghĩ đi đâu đấy! Hay là cô muốn chịu trách nhiệm với tôi chuyện hôm đó trong phòng tôi?"
Nghe Mặc Kính Đình nhắc đến chuyện hôm đó, hai má Diệp Lan Vy lại ửng hồng lên lắp bắp giải thích.
"Tôi... Tôi đâu có nhắc đến chuyện hôm đó chứ! Anh đầu óc không trong sáng nên tôi mới giải thích rõ ràng cho anh nghe thôi. Còn chuyện hôm đó... chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi. Mà nếu có xảy ra chuyện..., anh cũng có thiệt thòi chỗ nào mà còn bắt tôi chịu trách nhiệm chứ?"
"Cô nói như vậy chẳng lẽ hôm đó cô thật sự đã làm gì tôi sao?"
"'Làm... làm gì có. Anh đừng có mà ăn nói linh tinh. Tôi... tôi ra ngoài một lát, anh nghĩ ngơi đi."
Diệp Lan Vy vừa nói vừa mở cửa chạy vội ra ngoài. Mặc Kính Đình nhìn cô ngượng mà không nhịn cười. "Da mặt cô mỏng quá đấy!"
Nhưng khi bóng cô vừa khuất thì nụ cười của hắn cũng vội tắt. Cơ thể hắn hiện tại vẫn rất khó chịu, cảm giác cả người ngứa ngáy và cơ thể đang dần nóng lên. Hắn không muốn cô lại lo lắng, hắn nghĩ dù sao lúc nãy bác sĩ cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3329995/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.