Nghe lời xin lỗi thốt ra từ cửa miệng của Mặc Kính Đình khiến Lan Vy ngừng lại lời đang nói. Anh xin lỗi cô gì chứ! Là cô đã hại anh ra nông nỗi này, suýt chút nữa là mất mạng rồi. Thế mà giờ anh lại nói câu xin lỗi với cô.
"Người xin lỗi phải là tôi mới đúng, tôi đã không chú ý đến lời dặn của chú Lưu nên mới có chuyện như ngày hôm nay."
"Cô xem chẳng phải tôi đã không sao rồi sao? Tôi mạng lớn lắm chút ớt kia không lấy mạng tôi được đâu."
Lan Vy im lặng khá lâu rồi lại ngước lên nhìn Mặc Kính Đình hỏi.
"Anh biết bản thân không thể ăn được cay, sao còn cố ăn thế?"
"Vì tôi thấy cô ăn rất ngon, nên cũng muốn nếm thử."
"Có ai nói với anh là anh rất ngốc không?"
"Cô là người đầu tiên đấy!"
Lan Vy nhìn thẳng vào mắt Mặc Kính Đình, cô cảm thấy ánh mắt anh hôm nay bỗng ôn nhu đến lạ. Bàn tay anh vẫn còn đặt trên má cô, nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mi mắt. Bốn mắt nhìn nhau không ai nói với ai lời nào, Mặc phu nhân từ bên ngoài đẩy cửa bước vào làm Lan Vy giật mình đứng bật dậy. Bàn tay Kính Đình đang chạm vào má cô bỗng trở nên bơ vơ giữa không trung rồi hụt hẫng đặt xuống. Nhìn thấy Mặc Kính Đình đã tỉnh bà cũng nhẹ lo lắng một phần nào, bước đến bên giường bà ân cần hỏi.
"Kính Đình, con thấy trong người thế nào rồi? Còn khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3326821/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.