Kì nghỉ đông này với Thiệu Vinh mà nói vô cùng bình lặng, cả ngày ở nhà ông nội xem phim, chơi game cùng Thiệu Thần, từng ngày trôi qua thoải mái mà vui vẻ.
Ông nội và bác cả cũng từ nước ngoài trở về, baba cũng về đây một chuyến, sau đó baba và bác cả nhốt mình trong thư phòng không biết nói chuyện gì, nói suốt mấy tiếng đồng hồ.
Thiệu Thần thật tò mò định bụng đi nghe lén, nhưng bị Thiệu Vinh ngăn lại.
“Lỡ như bị phát hiện anh làm sao chịu tội nổi đây?” Thiệu Vinh thật lý trí nói.
“Ách. . . . . . Cũng đúng.” Chỉ một cái liếc mắt sắc bén của bác hai đã khiến Thiệu Thần kinh hồn táng đảm, hơn nữa ánh mắt âm trầm từ trước tới giờ của ba, hậu quả bị phát hiện nghe lén chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Thấy Thiệu Thần tò mò chịu không nổi, Thiệu Vinh đành phải đem chuyện “ông nội bị bệnh Alzheimer” nói cho Thiệu Thần biết.
Thiệu Vinh còn tưởng rằng baba và bác cả nhốt mình trong thư phòng là thảo luận chuyện ông nội ra nước ngoài chữa bệnh, hoàn toàn không nghĩ tới nội dung hai người thảo luận cư nhiên lại có liên quan tới mình.
Đã biết được chân tướng năm đó, nhưng trực tiếp đến hỏi ba mình lại không tốt, vì vậy Thiệu Trường Canh đành phải ngả bài với anh cả.
Không nghĩ tới, Thiệu Xương Bình lại nói hắn không biết.
“Anh là nói, ngay cả anh cũng không biết thân phận thật sự của thái tử?” Thiệu Trường Canh đối với chuyện này rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-sinh-the-gia/3087076/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.