Chương trước
Chương sau
Người xinh đẹp, cho dù là nam hay nữ đều luôn có nhiều cơ hội hơn so với người khác và cũng sẽ kiêu căng hơn so với người bình thường một chút.
Lâm Sơ Cửu mắt đẹp hơi lóe, ý cười lấp đầy đôi mắt. Nàng tuyệt đối rất hòa khí thân thiết, tuy nhiên nha hoàn không biết là do chột dạ hay là như thế nào, cảm thấy bất an nên rụt về phía sau, nói lắp một câu: "Cô, cô nương......"
"Còn nhớ rõ ta là cô nương thì tốt." Lâm Sơ Cửu nhàn nhạt ngắt lời đối phương đang nói, duỗi tay nắm hàm dưới của nàng ta.
"Ô...... đau, thả, buông tay." Nha hoàn kia ăn đau, thực sự không phân biệt thứ bậc đánh lại Lâm Sơ Cửu. Hỉ nương cùng ba nha hoàn khác giống như là không nhìn thấy gì, ăn ý cúi đầu, chờ đợi thiên kim đại tiểu thư Lâm Sơ Cửu sống trong nhung lụa bị bỏ rơi. Vì vậy bọn họ không muốn......
"Bốp," tiếng bàn tay thanh thuý vang lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nha hoàn đã khiêu khích Lâm Sơ Cửu đang bụm mặt ngã gục trên mặt đất.
"Cô, cô nương......" Hỉ nương cùng ba nha hoàn hoảng sợ nhìn về phía Lâm Sơ Cửu. Khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Sơ Cửu, tất cả đều vội vàng cúi đầu không dám nhìn lâu hơn.
Lâm Sơ Cửu vừa lòng gật đầu: "Đi múc nước, đừng để ta phải nói đến lần thứ ba."
Ba nha hoàn đang muốn đi thì nghe thấy nha hoàn vừa bị đánh nói: "Phu, phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ?" Lâm Sơ Cửu buồn cười nói, tiến lên dùng đế giày để ở trên mặt đối phương: "Bất quá là có vài phần tư sắc, thật sự cho rằng ngươi có thể đạp đến trên đầu của ta?"
"Ngươi, không thể......" Nha hoàn bị đánh sợ Lâm Sơ Cửu làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của mình, nàng ta liên tục lui về phía sau và hướng về phía một góc.
Lâm Sơ Cửu căn bản khinh thường so đo cùng một nha hoàn nhỏ nhoi, quét ánh mắt về phía ba nha hoàn còn lại. Ba người kia không dám nói không, vội vàng......
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Tiêu Thiên Diệu vốn không có ý định bước vào động phòng, nhưng sau khi nghe hạ nhân tới báo rằng Lâm Sơ Cửu đã rất phối hợp, một người hoàn thành hôn lễ khiến Tiêu Thiên Diệu cực kỳ kinh ngạc, lúc này mới để hạ nhân đẩy hắn lại đây, không nghĩ lại nhìn thấy trò hay vừa mới xảy ra.
Lâm Sơ Cửu là một nữ nhân trong ngoài bất đồng, không ngờ lại chính là quân cờ để hoàng hhượng nhục nhã hắn.
"Mở cửa."
Trước khi ba nha hoàn bước ra ngoài, Tiêu Thiên Diệu đã sai người mở cửa trước một bước.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa hỉ phòng bị người mở ra. Lâm Sơ Cửu theo phản xạ nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt đầu tiên nhìn đến không phải là thị vệ cao lớn uy vũ, mà là hắc y nam tử đang ngồi trên xe lăn.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Sơ Cửu nhìn đến ngây người. Nàng không thu mắt trở về, trong đầu không tự chủ hiện lên một đoạn thơ nàng từng đọc qua: Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị*.
* Câu thơ trích từ bài Bạch Thạch Lang Khúc. Tạm hiểu: Đá cũng có thể tích lũy thành ngọc, hàng tùng xanh biếc đứng thẳng phô ra vẻ xanh tươi, chàng sao tuyệt thế, thế gian không có người thứ hai. (St.)
Nói thật, Lâm Sơ Cửu nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn lớn lên đẹp như vậy, không hề có dấu hiệu của một người nam nhân.
Hắn lớn lên với khuôn mặt rất đẹp, mày đen như mực, mắt như sao trời, thậm chí mũi cũng rất đẹp, thực sự rất tinh tế.
Nhưng mặc kệ nhìn như thế nào, đều sẽ không có người nhầm lẫn hắn với nữ tử, bởi vì trên người nam nhân này có sự lạnh lùng và cao ngạo riêng biệt. Hơi thở tôn quý, so với diện mạo của hắn càng không thể nào bỏ qua!
Có lẽ khí thế của người nam nhân này quá dọa người, Lâm Sơ Cửu thừa nhận trong lòng mình có chút sợ hãi, nhưng nàng rất rõ ràng, lúc này nàng không thể khiếp đảm, bởi vì người nam nhân này chính là chiến thần—— Tiêu Vương gia!
"Vương gia!" Lâm Sơ Cửu khẽ mở môi và gọi nhẹ một tiếng, giống như bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn, nhưng, ngay sau đó nàng hơi cúi thấp đầu.
"Vương...... Vương gia?" Hỉ nương và nha hoàn nghe được lời Lâm Sơ Cửu nói, sắc mặt nhợt nhạt, hai chân mềm nhũn, phù phù một tiếng lập tức quỳ xuống, nhưng ngại với sát khí trên người nam nhân nên không dám tùy tiện mở miệng, cuộn tròn co rúm lại như quả bóng và không ngừng run rẩy.
Các nàng dám thách thức Lâm Sơ Cửu nhưng lại không dám đối với Tiêu Thiên Diệu, bởi vì các nàng rất rõ ràng, Tiêu Thiên Diệu là ác ma giết người không chớp mắt!
Tiêu Thiên Diệu nhìn cũng không nhìn một cái, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Sơ Cửu: Hỉ phục đỏ thẫm khiến nàng sáng đẹp động lòng người, hơi cúi thấp đầu nhưng lộ ra ngạo khí trong nội tâm của nàng, mà lúc này nha hoàn phủ phục trên mặt đất ngay bên cạnh chân nàng, như một phép so sánh, quý khí trên người Lâm Sơ Cửu không hiện mà ra.
Không thể nghi ngờ, nàng rất đẹp, nhưng nữ nhân như vậy không phải là sở thích của Tiêu Thiên Diệu!
Không, phải nói rằng mặc kệ Lâm Sơ Cửu là người như thế nào, Tiêu Thiên Diệu hắn đều chán ghét. Bởi vì một nữ nhân bị hoàng đế dùng để nhục nhã hắn, sao hắn có thể thích?
Tuy nhiên, hắn vốn tưởng rằng hôm nay liên tiếp bị đả kích sẽ chọc giận Lâm Sơ Cửu, không nghĩ tới nữ nhân này căn bản không để việc hắn chậm trễ và vắng vẻ nàng vào mắt, thậm chí còn có tinh thần ở chỗ này giáo huấn nha hoàn.
Khóe mắt hắn quét về phía nha hoàn và hỉ nương đang quỳ trên mặt đất, trong mắt Tiêu Thiên Diệu hiện lên một tia chán ghét, mở mồm nói: "Kéo ra ngoài."
"Vâng." Thân binh phía sau một trái một phải, gần như đồng thời lập tức bước vào hỉ phòng. Lâm Sơ Cửu nhíu mày lại, nhưng không cử động.
Hai thân binh dường như không thèm nhìn đến nàng, trực tiếp vòng qua người nàng, túm nha hoàn té ngã trên đất lên. Nha hoàn kia đầu tiên là cả kinh, sau đó thét lên: "Vương gia, Vương gia tha mạng, là cô nương, cô nương......"
"Quá ồn."
Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng mở miệng. Thân binh không chút thương tiếc lôi kéo nha hoàn xinh đẹp, giống như đang kéo bao bố, ném người ra ngoài từ cửa sổ.
Phốc một tiếng, nha hoàn xinh đẹp rơi xuống đất nhưng ngay cả một tiếng cũng không hề thoát ra khỏi cổ họng. Điều này không chỉ khiến cho hỉ nương và nha hoàn đang quỳ trên mặt đất hoảng sợ, mà ngay cả Lâm Sơ Cửu cũng rất kinh ngạc.
Vị Tiêu Vương gia này, thật đúng là không thương hương tiếc ngọc một chút nào a.
Thương hương tiếc ngọc?
Hy vọng xa vời với một kẻ giết người không chớp mắt. Nam nhân giết sạch mười vạn tù binh mà không hề mắt, có thể sẽ thương hương tiếc ngọc? Đây quả thực là đang nằm mơ.
Sau khi nha hoàn ngã trên mặt đất bị ném ra ngoài, Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng phán một từ "lăn", khiến cho hỉ nương và ba nha hoàn còn lại sợ tới mức vấp ngã mà chạy ra ngoài.
Sau khi thân binh nâng xe lăn của Tiêu Thiên Diệu tiến vào hỉ phòng, không cần Tiêu Thiên Diệu ra lệnh, lập tức lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Trong hỉ phòng, chỉ còn lại hai người Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu. Hai người một đứng, một ngồi, theo lý hẳn là Lâm Sơ Cửu chiếm thế thượng phong, nhưng khí thế của Lâm Sơ Cửu vẫn kém rất xa Tiêu Thiên Diệu. Dưới sự áp chế gắt gao của Tiêu Thiên Diệu, nàng căn bản không có chút ưu thế nào từ việc nhìn xuống từ trên cao.
Hai người vẫn im lặng, không ai nói gì. Trong phòng chỉ có hỉ đuốc đang cháy ngẫu nhiên phát ra thanh âm "bộp bộp". Bầu không khí khiến người khó thở.
Lâm Sơ Cửu chau mày, có chút không nhìn ra được ý tứ của Tiêu Thiên Diệu. Nàng còn đang do dự có nên mở miệng hay không, đã nghe Tiêu Thiên Diệu mở miệng nói: "Ngồi."
Một chữ, nhưng giọng điệu mạnh mẽ và bá đạo khiến người không dám cự tuyệt, ít nhất Lâm Sơ Cửu cũng không dám.
Lâm Sơ Cửu âm thầm hít vào một hơi, ngay thẳng ngồi trước mặt Tiêu Thiên Diệu. Sau khi đón nhận tầm mắt của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu không tự chủ được ngồi thẳng lưng lên.
Khí thế khi đứng đã thua nhân gia, ngồi xuống thì càng không cần phải nói. Lâm Sơ Cửu có một loại cảm giác bị người đè nặng, tay chân đều không biết nên để như thế nào.
"Nghe nói," Tiêu Thiên Diệu phớt lờ cử chỉ cứng đờ của Lâm Sơ Cửu, chậm rãi mở miệng: "Ngươi không muốn gả cho bổn vương, thậm chí không tiếc tìm chết?"
Tốc độ nói của Tiêu Thiên Diệu rất chậm, giống như đang vô tình mở miệng, nhưng lại khiến cho Lâm Sơ Cửu cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Đây là tới muốn tính sổ với nàng a!
Lâm Sơ Cửu lập tức lắc đầu: "Tuyệt đối không có việc này."
Nói giỡn! Lúc này, nói gì đi nữa nàng cũng không thể thừa nhận.
Cho dù nam nhân là người rộng lượng, nhưng khi nghe được tin thê tử tương lai của mình thà chết mà không chịu gả, đều sẽ không vui.
"Phải không?" Tiêu Thiên Diệu nhẹ gõ tay vịn, vẫn không thể nhìn ra hỉ nộ. Lâm Sơ Cửu lại vô cớ có cảm giác nguy hiểm nên vội vàng giải thích: "Ta tuyệt không có tâm tìm chết, ba ngày trước nháo một hồi, bất quá là vì muốn của hồi môn nhiều hơn một chút."
Rốt cuộc, hồi môn đó sẽ là tiền riêng của nàng trong tương lai.
"A......" Tiêu Thiên Diệu lên tiếng, ngước mắt liếc nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, sau đó thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Đây là có ý gì?
Lâm Sơ Cửu khó hiểu, đang muốn tỏ vẻ có nên cống hiến một nửa của hồi môn của mình hay không, để chứng minh mình không nói dối. Nàng đột nhiên nghe thấy một âm thanh trên nóc nhà, giây tiếp theo, ngói từ trên mái nhà rơi xuống mang theo một người toàn thân đen như mực ngã xuống mặt đất.
Dọa?
Tình huống đột ngột xảy ra khiến Lâm Sơ Cửu sửng sốt. Người ngã trên mặt đất cũng có vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ rằng mình đạp một chân lên ngói thì lập tức ngã xuống như vậy.
"Có thích khách, mau...... bảo hộ Vương gia." Thị vệ ngoài phòng lúc này lớn tiếng hò hét. Lâm Sơ Cửu nhìn thanh kiếm sáng chói trong tay người nọ mà nói không nên lời.
Thích khách? Không phải xui xẻo như vậy chứ?
Lâm Sơ Cửu nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, chỉ thấy mặt Tiêu Thiên Diệu vẫn lạnh như sương, ngón tay có chút cứng đờ, trừ lần đó ra thì không có thêm bất cứ biểu tình dư thừa nào.
Bang...... cửa hỉ phòng bị đá văng ra. Vọt vào không phải là thân binh của Thiên Diệu, ngược lại là một thích khách hắc y che mặt. Trường kiếm trong tay hắn chỉ thẳng vào Tiêu Thiên Diệu, "Cẩu Vương gia, chịu chết đi."
Thích khách che mặt gần ngay trước mắt, mà thân binh của Tiêu Thiên Diệu lại bị những thích khách khác ngoài phòng cuốn lấy. Trong hỉ phòng, đối kháng cùng với thích khách chỉ có hai người Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu.
Ngay khi Tiêu Thiên Diệu nghe thấy âm thanh, xe lăn liền xoay tại chỗ một cái, đối diện cửa. Khi người nọ từ rơi xuống từ trên nóc nhà, trên tay hắn đã không biết khi nào thì nhiều thêm một thanh trường kiếm.
Khi thích khách đe dọa, kiếm cách Tiêu Thiên Diệu chỉ có nửa tấc, hô hấp của Lâm Sơ Cửu cứng lại, nàng còn đang nghĩ ngợi làm thế nào để giúp Tiêu Thiên Diệu, đã thấy xe lăn của Tiêu Thiên Diệu lui ra sau và vung kiếm chắn.
"Cheng" một tiếng, Tiêu Thiên Diệu chặn lại một đòn trí mạng của thích khách, đồng thời đẩy về phía trước, bức thích khách phải lui mấy bước. Nhưng không đợi Tiêu Thiên Diệu thở dốc, thích khách ngã xuống lúc trước đã tấn công từ phía bên trái. Dưới sự phản xạ của ánh nến, thanh kiếm trong tay tản ra ánh sáng màu lam, hẳn là đã được ngâm qua chất độc.
Tiêu Thiên Diệu phản ứng cực nhanh, chỉ một lần ấn vào trên tay vịn xe lăn, Lâm Sơ Cửu đã nhìn thấy hắn xoay qua một hướng, tránh khỏi công kích của một thích khách khác.
Hai người đánh nhau ba chiêu, thích khách không chiếm được lợi thế nào, ngược lại bị một kiếm của Tiêu Thiên Diệu rạch phá cánh tay. Tuy nhiên, tại thời điểm này, thích khách kia lại không rút lui mà tiến lên đối đầu với hắn lần nữa.
Hai đối một, cục diện quả thật bất lợi cho Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu tự nhận bản thân chỉ có công phu mèo quào, cho dù lo lắng cũng không dám tiến lên chịu chết.
Cũng may, Tiêu Thiên Diệu rất cứng rắn, mặc dù hành động không tiện do ngồi ở trên xe lăn, nhưng hai tên thích khách liên thủ cũng không chiếm được lợi thế nào trên tay Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu thấy thế thì thoáng an tâm. Thực ra cũng không phải nàng lo lắng nhiều cho Tiêu Thiên Diệu, mà là nếu như Tiêu Thiên Diệu chết, những thích khách này khẳng định sẽ không bỏ qua nàng.
Về tình về lý, lúc này nàng đều phải cầu nguyện Tiêu Thiên Diệu có thể thắng, ít nhất Tiêu Thiên Diệu thắng, nàng còn có khả năng giữ được mạng sống.
Nhân lúc không người chú ý, sau khi Lâm Sơ Cửu thối lui đến mảnh đất an toàn, vội vàng cởi hết hỉ phục vướng bận trên người, đồng thời tiện tay tìm kiếm vũ khí.
Lúc này tự bảo vệ mình là rất quan trọng, Lâm Sơ Cửu có thể khẳng định, nếu nàng bị thích khách bắt, hoặc là thích khách muốn giết nàng, Tiêu Thiên Diệu khẳng định sẽ không cứu nàng.
Trước đó, Tiêu Thiên Diệu bỏ qua giờ lành, sử dụng một chiếc hắc kiệu lớn để nghênh thú nàng, lúc sau lại ném nàng một người ở trên hôn lễ, liền biết nam nhân này thực sự chán ghét nàng, căn bản không muốn cưới nàng.
Việc này Lâm Sơ Cửu cũng có thể lý giải, nếu nàng là Tiêu Thiên Diệu, cũng sẽ bất mãn.
Phải biết rằng, Lâm Sơ Cửu vốn là vị hôn thê của vị Thái tử. Tuy nói rằng việc này không được công bố ra ngoài, nhưng người trong hoàng thất đều biết. Hiện tại Thái tử coi trọng nữ nhân khác, hoàng thượng liền đem nữ nhân mà Thái tử không cần nữa, ban cho Tiêu Thiên Diệu.
Việc này nhìn thế nào, đều giống như là hoàng thượng đang nhục nhã Tiêu Thiên Diệu. Trên thực tế, nếu như Tiêu Thiên Diệu không bị tàn phế, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dám chỉ hôn lung tung cho Tiêu Thiên Diệu, càng không cần phải chọn nữ nhân mà Thái tử không cần cho hắn.
Đương nhiên, cử chỉ này của hoàng thượng ngoại trừ nhục nhã Tiêu Thiên Diệu, còn có cảnh cáo Tiêu Thiên Diệu nhiều hơn. Đồng thời cũng là để người trong thiên hạ thấy rõ ràng, chiến thần Tiêu Vương gia uy danh hiển hách tay cầm trọng binh, hiện tại chính là lão hổ không có móng vuốt, tùy ý hoàng đế đắn đo!
Dưới tình huống như vậy, Tiêu Thiên Diệu nếu như chờ mong buổi hôn lễ này, cõi lòng đầy nhiệt huyết nghênh thú Lâm Sơ Cửu mới gọi là kỳ quái.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy Tiêu Thiên Diệu không âm thầm hạ độc thủ giết chết nàng, đã tính là không tồi rồi. Nàng căn bản không có hy vọng xa vời, rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ đối xử tốt với nàng. Rốt cuộc, sự tồn tại của nàng thời thời khắc khắc đều sẽ nhắc nhở Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng đang nhục nhã hắn.
Lâm Sơ Cửu nghĩ như thế nào đều cảm thấy mình rất bi thảm. Nàng tiếp nhận một cơ thể trúng độc không nói, còn bị cuốn vào một đống sự việc bị phá vỡ. Tuy rằng những việc này đều không phải do nàng tự nguyện, nhưng nàng cũng không thể tránh khỏi.
Ài...... Lâm Sơ Cửu thở dài, nắm chặt hỉ khăn trên tay, sau đó trốn ở góc phòng bất động, yên tĩnh chờ thân binh Tiêu Vương phủ đánh thích khách ra ngoài. Tuy nhiên, lý tưởng thì đầy to lớn, nhưng hiện thực lại đầy bi thương.
Mỗi thân binh Tiêu Vương phủ đều là lão binh có kinh nghiệm sa trường không tồi, nhưng những thích khách này cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Đặc biệt là có rất nhiều thích khách mang kiếm có tẩm độc trong tay, thân binh Tiêu Thiên Diệu căn bản không chiếm được ưu thế.
Tuy rằng, thích khách bên ngoài đến bây giờ vẫn không thể công phá được phòng thủ của những thân binh để tiến vào hỉ phòng, nhưng thân binh cũng không dễ dàng đánh đuổi thích khách.
Với số lượng thích khách khá nhiều và vũ khí có độc nên bọn họ thực sự bất lợi. Sau một thời gian, các thân binh của Tiêu Thiên Diệu bắt đầu ngã xuống từng người một, áp lực lập tức tăng lên, nguy hiểm cũng nhiều hơn.
Đánh tiếp như vậy cũng không phải là biện pháp!
Lâm Sơ Cửu cho dù ngu ngốc cũng lập tức minh bạch, nếu không có viện binh tới, người Tiêu Vương phủ khẳng định không thể chịu được lâu, nhưng...... viện binh?
Lâm Sơ Cửu chỉ muốn nói: Ha ha......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.