Chương trước
Chương sau
Mọi người tìm nửa ngày, đều không thể nhìn đến thân ảnh Tiêu Vương gia, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của một cỗ hỉ kiệu đi trước.
Cỗ kiệu kia toàn thân đen nhánh, người thường có lẽ không nhìn ra được đó là cái gì, nhưng người có chút nhãn lực đều biết, đỉnh hắc kiệu rất không bình thường.
"Vương gia ngồi trong cỗ kiệu màu đen?"
Có người lớn mật suy đoán, nhưng ngay sau đó lại phủ định, nếu như Vương gia ngồi cỗ kiệu tới đây, sao có thể lầm giờ lành?
Nhưng hiện thực chính là như vậy, đại kiệu đen nhánh tám người khiêng yên ổn dừng lại trước cửa Lâm phủ, mành kiệu thật dày chặn lại ánh mắt nhìn trộm của mọi người, không người có thể khẳng định rốt cuộc là ai đang ngồi bên trong kiệu, thẳng đến khi người trong kiệu mở miệng: "Bổn vương tới đón tân nương!"
Mọi người lúc này mới xác định, Tiêu Vương gia thật sự là ngồi cỗ kiệu tới, hơn nữa xem tư thế này, Tiêu Vương gia căn bản không tính toán sẽ ra ngoài.
Đây cũng kêu  là  tự mình nghênh thú?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng một chữ đều nhảy không ra, một đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười xấu hổ.
Mọi người tuy rằng khó tránh khỏi chửi thầm, nhưng Tiêu Vương gia có thể tự mình tới đây, điều này đã cho Lâm gia mặt mũi rất lớn, cho nên chi tiết nhỏ như vậy còn ai sẽ lại bắt bẻ đây, rốt cuộc Tiêu Vương gia hắn là tình huống đặc thù a.
Mọi người không cách nào thấy "phong thái" Tiêu Vương gia không tránh khỏi thất vọng, nhưng không một người dám hé răng, đặc biệt là sau khi nhìn đến hộ vệ hai bên sườn đại kiệu màu đen, càng sợ tới mức không dám phát ra tiếng, một đám co người lại, chỉ sợ bị những binh lính đằng đằng sát khí kia nhìn chằm chằm.
Nhà ai nghênh đón tân nương mà mang một đám binh lính đằng đằng sát khí tới càn quấy?
Đây là cướp tân nương hay là đón dâu?
Không ai thực sự đồng ý với hành động của Tiêu Vương gia, nhưng cũng không ai dám tiến lên "trượng nghĩa nói thẳng", ngay cả phụ thân tân nương Lâm tướng đại nhân, cũng là cung cung kính kính tiến lên, không dám biểu hiện ra nửa phần bất mãn.
Tiêu Vương gia mang theo một đội thân binh đến, vui mừng náo nhiệt trong Lâm phủ nháy mắt an tĩnh lại, ngoại trừ thanh âm hỉ la, kèn xô na, không có nửa câu thanh âm nói chuyện hay ăn uống với nhau.
Có mấy khách nhân thấy không khí lúng túng, nghĩ thầm muốn mở miệng điều tiết bầu không khí một chút, nhưng nhìn đến những người Tiêu Vương gia mang tới, mở miệng nửa ngày cuối cùng vẫn là thành thành thật thật ngậm lại.
Vì sao?
Bởi vì Tiêu Vương gia mang hộ vệ đến, cũng không phải là kệ hoa!
Những người này lớn lớn bé bé đều đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, là những hán tử máu me từ trên chiến trường chém giết xuống dưới, một thân tràn ngập sát khí, còn có vết đao sẹo bắt mắt từ thanh kiếm hiển lộ bên ngoài, lập tức khiến cho những quyền thần tôn quý ở kinh thành, hoàng thân quốc thích nhìn đến không tránh khỏi tâm lạnh thấu xương.
Thử hỏi có ai lúc này có lá gan nói nhiều?
Có nhóm người này chấn bãi, quá trình nghênh thú phi tử trở nên đơn giản -- giọng nói Tiêu Vương gia vừa ra, thân binh hắn liền vọt vào Lâm phủ, đem tân nương nâng tiến hỉ kiệu.
Đúng vậy, là nâng!
Theo lễ, lúc này nên là đệ đệ Lâm Sơ Cửu đưa nàng ra cửa, nhưng người Tiêu Vương gia không quan tâm đến nghi thức xã giao, trực tiếp dùng nhuyễn kiệu nâng tân nương đi ra ngoài.
Lâm Sơ Cửu là không thèm để ý những điều đó, mà người Lâm gia càng không cần phải nói.
Lâm phu nhân ước gì Lâm Sơ Cửu trở thành trò cười, sao có thể sẽ ra mặt ngăn cản?
Lâm tướng thật ra cũng bất mãn, nhưng hắn nhìn đến thân binh Tiêu Vương gia, cho dù hắn có bao nhiêu bất mãn cũng chỉ có thể nuốt xuống, trơ mắt mà nhìn Tiêu Vương gia giống như thổ phỉ đem tân nương đi, thậm chí ngay cả một câu đều chưa từng nhiều lời.
Có nghênh thú tân nương như vậy sao?
Mọi người đều có điểm ngốc tại chỗ, thẳng đến khi đội ngũ nghênh thú đều ra khỏi phủ xa trăm mét, trên dưới Lâm phủ mới hồi thần lại, bắt đầu bắn pháo hoa!
Tiếng pháo đánh đùng đùng vang lên sau người, khiến cho đội ngũ an tĩnh đón dâu vui mừng thêm vài phần.
Lâm Sơ Cửu ngồi ở trong hỉ kiệu, nhịn không được gợi lên một mạt cười nhạt: Kịch bản này thật là hoang đường, hôn lễ nặng nề giống như lễ tang, cũng chỉ có Lâm Sơ Cửu mới có thể tiếp thu, đổi thành nữ nhân khác không chừng đòi chết đòi sống.
Tiêu Vương gia, đây là ngươi ra oai phủ đầu với ta sao?
Lâm Sơ Cửu  ta  sẽ tiếp nhận, để xem ngươi còn có chiêu gì nữa, nhất nhất dùng hết ra đi!
Đội ngũ đón dâu càng ngày càng xa Lâm phủ, cũng càng ngày càng an tĩnh, trừ bỏ tiếng bước chân đều nhịp bên ngoài, không nghe được nửa điểm âm thanh vui mừng, nếu không phải hỉ kiệu có chút bắt mắt, chỉ sợ không người nhận ra đây là có người đang đón dâu.
"Đây là nhà ai thành thân, như thế nào giống đi đưa ma vậy?"
Có lẽ là thân binh của Tiêu Vương gia quá nghiêm túc, mọi người nhìn thấy không thể không nói thầm, càng có người nói so vớ đám ma còn muốn quạnh quẽ hơn.
Đáng tiếc, Lâm Sơ Cửu không nghe được lời bọn họ nói, bằng không nàng khẳng định sẽ cười bọn họ a, nàng một thân trúng độc mãn tính cùng Tiêu Vương gia, một người suốt đời tàn phế trong vô vọng, thật sự có vài phần hương vị của đám ma nha.
Lúc Lâm Sơ Cửu còn đang miên man suy nghĩ, cỗ kiệu đã được nâng vào Tiêu Vương phủ, lẽ ra lúc này tân lang nên tới đá kiệu môn, nhưng dáng vẻ kia của Tiêu Vương gia, ngươi trông cậy vào hắn dùng chân nào đá kiệu môn?
Dù sao Lâm Sơ Cửu dù là nửa điểm cũng không trông cậy vào, cho nên cũng chưa từng thất vọng.
Trong tiếng pháo hoa, Lâm Sơ Cửu được hỉ nương nâng hạ kiệu, từng bước một đi vào Tiêu Vương phủ.
Thấp thỏm bất an? Khẩn trương chờ mong?
Những tâm tình đó Lâm Sơ Cửu đều không có, nàng hiện tại chỉ nghĩ nhanh chóng trở về phòng, đem một thân mũ phượng nặng trĩu trên đầu tháo xuống, nhưng...... đó là hy vọng xa vời!
Tuy nói buổi hôn lễ này thực không náo nhiệt, nhưng trình tự lại không thể thiếu.
Lâm Sơ Cửu tiến vào Tiêu Vương phủ, liền có người trong cung tiến lên, hướng dẫn Lâm Sơ Cửu ấn theo quy củ hoàn thành hôn lễ.
Lâm Sơ Cửu luôn luôn ý thức được thực tế, sẽ không có yêu cầu đối đãi đặc thù trong tình huống này, tuy rằng thân thể có chút ăn không tiêu, không khí hôn lễ cũng thực nặng nề, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn gắng gượng giống như người không có việc gì, nhất nhất hoàn thành các động tác ma ma yêu cầu.
Cả hôn lễ cùng người khác không có gì khác nhau, nếu muốn nói có cái gì không giống nhau, đó chính là toàn bộ quá trình chỉ có tân nương tử, ngay cả cái bóng của tân lang đều không nhìn thấy.
Tại thời điểm này, người khác đều kín đáo phê bình, ngay cả ma ma trong cung cũng lo lắng Lâm Sơ Cửu sẽ không cao hứng, nhưng Lâm Sơ Cửu từ đầu tới cuối đều không có một tiếng phát ra từ cổ họng, thậm chí cũng không cảm thấy uỷ khuất khi bái đường một người.
Không để bụng cho nên liền không sao cả.
Lâm Sơ Cửu nàng căn bản dường như không đem trò khôi hài này xem như là một hồi hôn lễ.
Sau khi ti nghi lên tiếng "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng", chỉ cảm thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.
Cuối cùng có vứt hết vướng bận trong đầu, cuối cùng có thể lấy xuống mũ phượng nặng chết người, ài, cổ ta.
Trở lại tân phòng, sau khi đợi cho người ngoài nhất nhất đều rời khỏi đây, Lâm Sơ Cửu không chút nghĩ ngợi liền vén hỉ khăn lên.
Nàng mệt chết.
"Cô nương, không được nha, không được nha." Hỉ nương hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn động tác của Lâm Sơ Cửu, nhưng Lâm Sơ Cửu sẽ nghe bà ta sao?
"Câm miệng." Một ánh mắt lạnh lùng đảo qua, hỉ nương sợ tới mức liên tục lui về phía sau, không dám mở miệng nói thêm, chỉ mang vẻ mặt rối rắm nhìn Lâm Sơ Cửu, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt của hỉ nương hiện lên sự không tán đồng, Lâm Sơ Cửu lại đem mũ phượng gỡ xuống, đặt ở trên bàn, tóc dài đen nhánh theo đà tràn xuống, Lâm Sơ Cửu dùng ngón tay chạy dọc theo tóc dài, vừa lòng cười.
Cổ nàng rốt cuộc được giải phóng.
Lúc này hỉ nương rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: "Cô nương......"
Nhưng bà ta mới vừa mở miệng, đã bị Lâm Sơ Cửu đánh gãy: "Nhớ kỹ thân phận của mình, chuyện của ta không tới phiên ngươi khoa tay múa chân."
Hỉ nương nghẹn lời, vội vàng thối lui ra cửa, mà nha hoàn đi theo Lâm Sơ Cửu, do Lâm phu nhân chỉ định, những người này nơi nào sẽ quản sống chết của Lâm Sơ Cửu, một đám giả vờ cúi đầu như không tồn tại.
Lâm Sơ Cửu không có chút ấn tượng tốt đẹp gì đối với những người này, không cần dựa theo nguyên tắc, trực tiếp sai những người này đi chuẩn bị nước ấm: "Ta muốn tắm gội, đưa nước ấm tới."
Nha hoàn của hồi môn vẫn không nhúc nhích, đứng yên bất động, nha hoàn mặc váy dài màu hồng đào không nóng không lạnh mở miệng: "Cô nương, ngươi vẫn nên nhẫn nhịn, đây là Tiêu Vương phủ." Muốn các nàng đi múc nước, cũng phải nhìn xem chính mình có đủ tư cách hay không!
Nha hoàn cũng dám oai phủ đầu với nàng?
Lâm Sơ Cửu nhướng lông mày lên, lặng lẽ cười: Lâm phu nhân thật đúng là không sợ chết!
Lâm Sơ Cửu không để bụng buổi hôn lễ này, càng không để bụng Tiêu Vương gia có coi trọng nàng hay không, nhưng cả ngày đã lăn lộn, nàng thực sự là rất mệt mỏi.
Mà người mệt mỏi, tâm tình khẳng định không bao giờ đoán trước được, hành vi lúc này của bốn nha hoàn của hồi môn, không thể nghi ngờ là tìm đường chết.
Tiêu Vương gia thân phận tôn quý, nếu xem nàng là sự xấu hổ của bản thân thì nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng mấy tiểu nha hoàn này là thứ gì?
Lâm Sơ Cửu không cười vì giận, ống tay áo phất một cái, liền ngồi xuống, cười như không cười nhìn bốn nha hoàn kia......
Vừa mới bắt đầu, bốn nha hoàn của hồi môn còn có thể chế trụ, nhưng thời gian lâu hơn thì bắp chân bỗng nhiên run lên, nha hoàn mặc váy hồng đào mới vừa nói chuyện sau một lúc lâu do dự, tiến lên nói: "Cô nương nếu không có phân phó gì khác, thỉnh sớm chút mang vào mũ phượng, để tránh nếu Vương gia tiến vào nhìn đến dung nhan của cô nương không hoàn chỉnh, còn tưởng rằng Lâm gia chúng ta không có giáo dưỡng."
"Lớn mật." Lâm Sơ Cửu đập bàn một cái, gầm lên: "Lời này ngươi cũng có thể nói?"
Lời này không phải một nha hoàn nho nhỏ có thể nói ra, nhưng cố tình nhân gia vẫn nói, còn đúng lý hợp tình. Có thể thấy được Lâm phu nhân đã an bài nha hoàn của hồi môn cho Lâm Sơ Cửu, thiệt tình không phải là đèn đã cạn dầu.
Thấy Lâm Sơ Cửu tức giận, nha hoàn kia tuy rằng ngẩn ra một chút, nhưng vẫn như cũ không chịu thua: "Cô nương, trước khi rời nhà phu nhân đã giao đãi với nô tỳ, cô nương nếu làm gì không phải, nô tỳ có thể thay đại phu nhân quản giáo. Mặt khác, phu nhân nói tuổi cô nương còn nhỏ không hiểu chuyện, sự tình trong phủ cô nương chưa từng quản qua, ngày sau nô tỳ sẽ giúp cô nương quản."
Nghe một chút, quyền lợi của nha hoàn này còn muốn lớn hơn so với Lâm Sơ Cửu. Lâm phu nhân không chỉ muốn quản Lâm Sơ Cửu ở Lâm phủ, còn muốn quản Lâm Sơ Cửu ở nơi này.
"Phu nhân thật là có dụng tâm a." Lâm Sơ Cửu nhịn không được lắc đầu, nhìn ánh mắt nha hoàn mang theo ba phần đồng tình, ba phần trào phúng.
Nha hoàn này không phải là một kẻ ngu xuẩn, nhưng tâm tư quá lớn, nàng ta không hiểu tôn ti mà người hiện đại đều minh bạch, cái gì gọi là chủ, cái gì gọi là tớ. Nha hoàn cư nhiên vọng tưởng dẫm lên trên đầu nàng, đây là nói nàng ta rất ngây thơ, hay là nói nàng ta không biết tự lượng sức mình?
Nha hoàn kia còn tưởng rằng Lâm Sơ Cửu biết sợ, hành lễ, ngạo mạn nói: "Nếu cô nương đã minh bạch dụng tâm của phu nhân rồi thì tốt. Canh giờ cũng không còn sớm, cô nương vẫn nên ngồi lại trên hỉ giường."
"Ha ha......" Lâm Sơ Cửu nhịn không được bật cười, thật sự đứng dậy, chỉ là nàng cũng không phải đi đến phía hỉ giường, mà là đi về phía nha hoàn kia.
"Cô, cô nương, ngươi muốn làm gì?" Trong lòng nha hoàn bỗng thấy bất an, nhưng vẫn quật cường không chịu lui về phía sau, con ngươi lấp lánh lệ quang, đừng nói nha hoàn này lớn lên không xuất sắc, bề ngoài so với Lâm Sơ Cửu còn muốn tốt hơn vài phần.
Khó trách lá gan lớn như vậy.
Lâm Sơ Cửu nhịn không được cười......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.