Editor: Nguyetmai
Nhưng mặc cho nó ra sức rung lắc dữ dội ra sao, dây leo to khỏe vẫn không chút lay động, nhìn thế nào cũng thấy là đã ăn no đến căng bụng, tiêu hóa không nổi rồi.
Khóe miệng Hột Khê khẽ co giật, đẩy cành Tử Minh U La đang vươn đến nũng nịu cô ra, dặn dò vài câu, sau đó lách mình đi vào không gian, chỉ để lại một phần thần thức ở cùng với dây leo tử đằng, quan sát tình hình xung quanh.
Vừa bước vào không gian, Hột Khê đã nghe thấy tiếng khóc nức nở thật thương tâm của Đản Đản.
Cảm nhận được có người đến, Đản Đản ngoảnh phắt đầu lại nhìn, tựa như "chim sợ cành cong", mãi đến khi nhìn rõ người đó là Hột Khê, nó mới lao vun vút như viên đạn, sà vào lòng của Hột Khê.
"Mẹ ơi, hu hu… con cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa rồi, mẹ ơi mẹ!"
Đản Đản gào khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột, tựa như đang trút hết toàn bộ những cung bậc cảm xúc hoảng sợ và lo lắng trong suốt mấy canh giờ qua.
Lúc này Đản Đản đã trở lại với hình dáng thật của mình, chỉ khác ở chỗ là so với cơ thể tròn vo mịn mượt vốn có, thì giờ đây nó trở nên nhỏ bé hơn, màu sắc cũng có chút tái nhợt, bộ dạng yếu ớt như không được ăn uống đủ chất.
Hột Khê đau lòng nhéo khuôn mặt gầy gò của nó, không thể không trách móc: "Sau này không cho phép con đùa giỡn với sự an nguy của chính mình, con nghe chưa hả? Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850781/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.