Editor: Nguyetmai
Hột Khê nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, xoay người đi về phía Cốc Lưu Phong.
"NÀNG MUỐN ĐI ĐÂU?!!"
Một tiếng hét giận dữ như muốn xé rách trời đất đột nhiên vang lên, trên người Nam Cung Dục tản ra áp lực mạnh mẽ.
Phụng Liên Ảnh bên cạnh hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người như diều đứt dây bị đẩy lùi ra ngoài, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nhiếp Cẩm Thần một tay ôm Phụng Liên Ảnh vào trong lòng, lo lắng hỏi: "Liên Ảnh muội muội, muội không sao chứ?"
Phụng Liên Ảnh lại đẩy hắn ra, xông về phía Nam Cung Dục.
"Dục ca ca, Dục ca ca, muội là Liên Ảnh đây, huynh mau để muội xem vết thương của huynh!"
Có điều, ả căn bản không thể tới gần Nam Cung Dục, vừa đến gần lại bị hất ra ngoài, một lần nữa rơi vào lồng ngực Nhiếp Cẩm Thần.
Phụng Liên Ảnh khiếp sợ phát hiện, chỗ đó đã hình thành một cái lá chắn vô hình lấy Nam Cung Dục làm trung tâm, bao phủ Hột Khê và Nam Cung Dục bên trong. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần, mà Hột Khê cũng không cách nào thoát ra.
Giờ khắc này trong mắt và cõi lòng của Nam Cung Dục, ngoại trừ Hột Khê thì đã không còn nhìn thấy nổi ai nữa! Tại sao? Tại sao trong mắt Dục ca ca chỉ có tên khốn kia?
Tên khốn kia có gì tốt, rõ ràng hắn đã làm Dục ca ca bị thương, vậy mà Dục ca ca không những không giết hắn mà ngược lại còn trăm phương nghìn kế muốn hắn ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850767/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.