Editor: Nguyetmai
Vừa dứt lời, lòng bàn tay cô ta lập tức ngưng tụ ra một con dao găm, con dao xé toạc không khí hung hăng đâm thẳng về phía Hột Khê.
Lần này, đòn tấn công của cô ta đã dùng hết toàn bộ uy lực của bản thân, không hề giữ lại một chút gì, thề rằng cho dù có bị chủ nhân trách phạt thế nào đi nữa, cô ta cũng phải liều mình giết chết ả tiện nhân này ngay tại đây và ngay bây giờ.
"Chu Tước không được!!!" Bạch Hổ hốt hoảng hô toáng lên, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ ra tấm chắn năng lượng muốn cứu mạng Hột Khê. Nhưng khoảng cách giữa Chu Tước và Hột Khê giờ đây đã quá gần, khiến hắn không tài nào kiểm soát được trong khoảng thời gian ngắn,. Ttrước mắt thấy đã không thể cứu vãn được gì, khuôn mặt hắn không kìm được biến sắc.
Tiếng lưỡi dao rạch gió rít gào, cuốn theo bụi cát mịt mù, giống như bao trọn lấy hàng nghìn hàng vạn sát khí, trực tiếp lao vút về phía Hột Khê.
Hột Khê bình tĩnh nhìn lưỡi dao lao vun vút, không lùi bước cũng không tránh né, ngược lại khoé miệng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
Khoảnh khắc con dao đã gần như đâm vào cô, Hột Khê mạnh mẽ vung tay, chỉ thấy trong tay cô đã xuất hiện cốt tiên trắng toát từ lúc nào. Cốt tiên chầm chậm giơ lên, trong chớp mắt, tia sáng lờ mờ màu vàng lam bỗng chốc lập lòe chớp tắt, ấy vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt thôi đã chẻ đôi con dao găm.
Tiếng gió gào thét lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850647/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.