"Gượm đã." Đột nhiên một giọng nữ trong trẻo êm tai vang lên.
Rõ ràng giọng nói ấy không hề mạnh mẽ, ngữ điệu rất bình thản, nhưng lại giống như ngay sát bên tai, làm cho động tác của hai tên nô tài bỗng khựng lại.
Hột Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào gương mặt biểu cảm kỳ lạ của Nạp Lan phu nhân, khóe môi cô nhếch lên cười lạnh lùng, "Người ta thường nói phu nhân nhân từ cao quý, sao hôm nay Hột Khê vừa đến đã phải trông thấy cảnh đầu rơi máu chảy thế này? Lá gan Hột Khê nhỏ, phủ Nạp Lan đáng sợ như vậy, thiết nghĩ Hột Khê nên quay về sống ở biệt viện nhỏ bé kia thì hơn."
Nạp Lan phu nhân trợn trừng mắt, bà ta không tài nào tin nổi Nạp Lan Hột Khê lại có gan nói ra những lời này với mình. Hơn thế nữa đôi mắt của ả ta sâu thẳm, lãnh đạm, lại có chút châm biếm, làm gì có vẻ yếu ớt nào.
Trái lại Hột Khê không quan tâm bà ta sẽ nghĩ gì mà tiến thẳng về trước đỡ Trần ma ma bị hai tên nô tài tóm giữ đứng dậy.
Vốn dĩ hai tay của hai tên nô tài kẹp chặt như gông xiềng, tuy vậy bỗng dưng chúng cảm thấy khuỷu tay nhói đau, ngay sau đó toàn thân chúng tê rần không cử động được, để Tam tiểu thư dẫn người đi từ tay mình dễ dàng vô cùng.
Trần ma ma nước mắt giàn giụa, gương mặt bà nhìn Hột Khê vừa hối hận lại vừa hổ thẹn.
Đến giờ bà mới ngộ ra, những kẻ này đón tiểu thư về đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850615/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.