"Mẹ chỉ có mỗi mình con thôi!" Âu Dương phu nhân gào khóc, nắm lấy tay Âu Dương Hạo Hiên không buông, "Con chết rồi thì mẹ biết làm sao đây? Cha con biết làm sao đây? Hiên Nhi, những kẻ hại con còn chưa phải chịu báo ứng, hiện giờ các chi thứ của nhà Âu Dương như hổ rình mồi chỉ mong con chết đi, con cam tâm hay sao? Uất ức mà chết như vậy để cho người thân đau lòng, còn kẻ thù thì vui mừng hay sao?"
Âu Dương Hạo Hiên sững sờ, đôi mắt đờ đẫn ứa ra những giọt lệ vừa tuyệt vọng lại vừa không cam lòng. Hắn từng là thiên tài chói sáng nhất của nhà Âu Dương, những kẻ khác phải ngước mắt nhìn, ghen ghét đố kị và cả hâm mộ. Hắn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ mình, cũng là hy vọng, là tương lai của nhà Âu Dương.
Thế nhưng trong nháy mắt, thiên tài ngã xuống vũng bùn, tu vi bị phế toàn bộ, còn trở thành một kẻ bỏ đi ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo. Mỗi ngày ngoại trừ nằm trên giường, ngay cả ăn uống vệ sinh đều phải nhờ bàn tay người khác giúp đỡ.
Hắn đã nằm trong căn phòng tối tăm, toàn mùi ẩm mốc này hơn một năm rồi, một năm dài đằng đẵng làm hắn mất đi tất cả niềm kiêu hãnh, mất đi tôn nghiêm, cũng mất đi dũng khí sống tiếp. Mỗi ngày khát vọng duy nhất của hắn là được ra đi thật thanh thản, chứ chẳng phải sống không bằng chết như thế này.
Song, những lời mẹ nói bỗng khơi gợi lên nỗi hận thù và phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850578/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.