Hột Khê nghe xong trợn tròn mắt há hốc mồm: "Ngươi dẫn ta đến nhà Âu Dương, là muốn ta chữa bệnh cho Âu Dương Hạo Hiên sao?"
"Sao? Cô không tự tin à?" Nam Cung Dục cười như không cười nói tiếp, "Nếu cô không có cách chữa khỏi bệnh cho Âu Dương Hạo Hiên, chúng ta nên nhân lúc còn sớm hãy về phủ, sau này ta sẽ…" Tìm Nguyên Dương Quả khác cho cô.
Nhưng Nam Cung Dục còn chưa dứt lời, Hột Khê đã nhướng mày, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo: "Ngươi nói ai không tự tin hả? Chỉ là đứt kinh mạch thôi mà, ta không trị được hay sao?"
Không ngờ thiếu nữ cải nam trang ấy lại nói ra những lời ngông cuồng đến thế. Cặp mắt phượng xinh đẹp của cô hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng màu tím bạc rực rỡ chói lòa.
Đôi mắt sáng bừng rực rỡ của cô giống như một cơn lốc xoáy, hút trọn lấy tâm trí của Nam Cung Dục. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hột Khê, dịu dàng hỏi: "Thuốc hôm qua ta cho người mang đến, cô đã uống chưa?" Nói xong, hắn định vén ống tay áo Hột Khê lên kiểm tra.
Ai ngờ đâu, hắn không nhắc đến thì thôi, vừa hỏi một cái là khiến cô bất chợt nhớ lại trải nghiệm uất nghẹn và khó chịu tối qua. Sắc mặt cô bất giác trở nên lạnh lẽo, cô đột ngột rụt tay về.
"Không dám phiền điện hạ bận lòng. Vết thương cỏn con này đối với ta có đáng gì đâu."
Đúng vậy, dù là Hột Khê kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850577/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.