Nam Cung Dục nhếch mép cười: "Nếu như ta đoán không nhầm, đan điền của cô đã ở trạng thái phong ấn rất lâu về trước. Loại phong ấn này vô cùng mạnh mẽ lẫn thần bí, ngay cả ta cũng không thể xác định được là dùng loại phương pháp cổ như thế nào thì đương nhiên Nạp Lan Chính Trạch sao có thể nhìn ra." Ánh mắt Hột Khê càng thêm sáng bừng, nghiêng cả người về phía trước, cô hoàn toàn quên béng mất vừa nãy mình còn ra vẻ xa cách, kiêng dè với Nam Cung Dục, "Ngươi vừa nói có cách giúp ta giải phóng đan điền sao? Sau khi giải trừ phong ấn thì ta có thể tu luyện bình thường rồi ư?" Mùi thơm thoang thoảng của phái nữ cứ vương vấn, quẩn quanh trên cánh mũi, đáy mắt Nam Cung Dục như rực lửa, cháy bập bùng dữ dội. Hắn nhớ lại sự tàn độc của cô gái này lúc ở Thao Thiết Quán, sự quả quyết ở Chu phủ, cả sự tinh ranh, nhanh nhẹn của cô dưới ánh nến, lẫn ánh mắt tập trung đầy nhiệt huyết khi cứu người. Cô gái này có quá nhiều điểm tương đồng với hắn, lại còn là một người đặc biệt. Ngay đến cả sự xảo trá và láu cá của cô hắn cũng cảm thấy đáng yêu, khiến hắn chỉ muốn nhốt cô bên cạnh mình mãi mãi. Nam Cung Dục giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khẽ vuốt qua hàng mi dài của Hột Khê, cất giọng trầm khàn: "Giờ Tỵ ngày mai, ta đợi cô ở đây, đến lúc đó ta sẽ dẫn cô đi lấy thứ cần thiết để giải trừ phong ấn." Hơi thở đàn ông nồng nàn vương vít trong gian phòng thoáng chốc từ từ tan biến, chỉ còn mùi trà vấn vít dư âm. Nếu như không phải trên hàng mi vẫn còn lưu giữ lại chút hơi ấm râm ran, có lẽ Hột Khê sẽ cho rằng vừa nãy chỉ là mộng ảo. Tên khốn đáng chết, chưa nói rõ mọi chuyện đã chuồn! Tu vi cao có quái gì mà ghê chứ! Nghiến răng nghiến lợi đứng đó hồi lâu sau Hột Khê mới giận dữ bỏ đi, nhưng cô nào có biết Thanh Long đứng nơi xa xa phía sau vừa liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng liền trào dâng nỗi kinh hãi vô cùng. Có thể lờ mờ cảm nhận được trên chiếc trâm ngọc cài trên búi tóc chàng thiếu niên kia có ấn ký linh lực thuần khiết; luồng khí tỏa ra trên linh lực rõ rành rành thuộc về chủ nhân hắn. Nhưng không phải chủ nhân ghét nhất là luồng khí của mình lưu lại trên người kẻ khác sao? Suy cho cùng, thiếu… thiếu niên này có quan hệ như thế nào với chủ nhân? … Ánh chiều tà khuất bóng đằng Tây, màn đêm đã bao trùm lấy vạn vật. Lúc này, trong một chái nhà lộng lẫy thanh vắng đang thắp sáng những ngọn đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh đèn, một lão giả uy nghiêm đang đứng bên trong đại sảnh, khom lưng kiểm tra một thi thể với vẻ mặt chán ghét. Mà bên cạnh lão ta là một người đàn ông trung tuổi, hắn kính cẩn nhìn lão ta, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ. Nếu như Hột Khê có ở đây, vừa liếc qua đã có thể nhận ra ngay người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám tro chính là thầy thuốc Tạ xảy ra xung đột với cô lúc chiều. Còn thi thể nằm dưới đất kia chính là tên áo đen đã theo dõi cô, sau cùng hắn đã bị Nam Cung Dục phá vỡ kinh mạch từ xa, chết bất đắc kỳ tử. Lão ta nhìn rất lâu mới bật người dậy, chau mày nói: "Tu vi của kẻ này cực cao, rất có thể cao hơn cả ta, có ai nhìn thấy rõ là kẻ nào ra tay không?" Thầy thuốc Tạ nghe thế bèn vội vội vàng vàng nói: "Đến khi người của chúng ta phát hiện ra thì Vương Phúc cũng đã chết. Điều lạ nhất là hắn ta chết ngay chỗ cách Tề Sinh Đường không xa và cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì." Lão ta trầm tư một lúc rồi nói: "Liệu có khả năng là do thiếu niên kia làm không?" "Không thể!" Thầy thuốc Tạ khẽ rít lên, khuôn mặt kính cẩn ban đầu vì tức giận mà thoáng nét hung tợn, méo mó, "Tiểu nhân không cảm nhận được bất kỳ làn sóng linh lực nào từ thằng nhóc đấy, ngay cả khi hắn ra tay chữa trị cũng không. Khương trưởng lão, tiểu nhân dám bảo đảm tên này chỉ là người bình thường không có tu vi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]