"Cây trâm này bị kẻ khác động tay động chân rồi sao?" Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu cô có đến vạn phần chắc chắn.
Nam Cung Dục vừa tùy ý dùng một tay sờ vào cây trâm, vừa trả lời cô: "Đây là ấn ký theo dõi, người sử dụng loại ấn ký này cần phải lưu lại một phần nguyên thần trong cơ thể kẻ bị theo dõi. Chỉ cần trên người cô vẫn dính ấn ký này, thì dù cho có cách cô một trăm tám ngàn dặm, bọn chúng vẫn tìm được cô dễ như bỡn. Hề Nguyệt, cô đã quá sơ sót."
Hột Khê mặt mày tối sầm, mím chặt môi, mãi lâu vẫn không lên tiếng.
Nam Cung Dục như nhìn thấu được nỗi nghi hoặc của cô, bèn khoát tay bảo Thanh Long lui ra trước rồi mới nói: "Dường như cô vẫn chưa biết mình đã gây ra chuyện gì."
Cô đã gây ra chuyện gì chứ? Chẳng qua chỉ là cứu một người qua đường, có cần phải lấy làm kinh ngạc không? Lại còn trích một ít nguyên thần để theo dõi cô. Hột Khê ngước đầu nhìn hắn vẻ mơ hồ, mặt hơi nghệt ra.
Ánh mắt Nam Cung Dục lộ ra sự vui vẻ, đột nhiên hắn lại muốn giơ tay nhéo má cô, "Theo như những gì ta biết, trên khắp đại lục Mịch La, chỉ có thầy thuốc Bát phẩm trở lên mới có khả năng nối kinh mạch đã đứt, mức tu vi thấp nhất của thầy thuốc Bát phẩm là Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa rất nhiều người trên nước Kim Lăng không hề hay biết rằng kinh mạch đứt vẫn có thể chữa trị. Nói cách khác, một người phàm không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850561/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.