Trở lại phủ thái tử ở kinh thành, Liên Kiều có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Rời khỏi nơi này cũng sắp một năm rồi!
Bị Mục Sa Tu Hạ túm lấy kéo về tẩm cung nghỉ ngơi, hắn và nàng mới nghỉ ngơi được một chút, đã phải rời đi, có chút không nỡ ôm lấy khuỷu tay hắn, không ngờ hắn phải rời đi sớm như vậy. Mấy ngày gần đây tới giờ, tuy rằng phải gấp rút lên đường, nhưng sớm chiều ở chung làm nàng có thói quen cùng hắn làm bạn.
Ngồi lại trên sạp, hắn lại hôn xuống vô số nụ hôn trên mặt nàng, trên người, rồi dịu dàng an ủi nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ cố gắng về sớm có được không?"
Biết hắn không thể tiếp tục lưu lại, đành mỉm cười cho qua.
Ngủ mơ mơ màng màng, Y Mã tiến vào thông báo nói là có Tô Lạp ở bên ngoài cầu kiến. Liên Kiều xoay người ngồi dậy, bảo Y Mã gọi nàng ta mau tiến vào, thật sự là không ngờ Tô Lạp lại chủ động tới gặp nàng, tính từ lần trước từ biệt, đã một năm không gặp lại nàng ta, vốn định có rảnh rỗi sẽ đi thăm nàng ta, không ngờ nàng ấy lại chủ động đến gặp nàng.
Chỉnh trang lại quần áo, nhanh chóng chải lại mái tóc, Liên Kiều đứng dậy bước ra phía ngoài điện. Ở rất xa liền nhìn thấy một vị thân mặc cung trang màu xanh nhạt rất xinh đẹp đoan trang ngồi ở một bên, đáy mắt toát ra thần sắc dè dặt cẩn thận. Vết sẹo mờ lúc trước đã biến mất hoàn toàn, làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-nu-xuan-thu/2762471/chuong-67.html