Tiếng gà trống gáy đã đánh thức Thịnh Phương Hoa từ trong giấc ngủ, nàng dụi mắt, nhìn bầu trời trắng tinh bên ngoài, còn mang theo chút ánh vàng nhè nhẹ, xem ra đã đến giờ Thìn rồi.
Tối qua bị người ta gọi ra ngoài xem bệnh vào lúc nửa đêm, khi trở về đã đến tận giờ Sửu, mới nằm một chút, sao lại trễ đến vậy rồi? Thịnh Phương Hoa cuống quít xoay người xuống giường, hôm nay còn phải vào thành mua vài thứ cho tết Đoan Ngọ, không thể chậm trễ.
Vội vàng chải tóc, tuỳ ý tết hai đuôi sam, Thịnh Phương Hoa ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng, không ngờ vừa mới ra khỏi vửa đã đâm sầm phải một bức tường.
“Ai da.” Thịnh Phương Hoa vươn tay xoa đầu, nhìn Chử Chiêu Việt đang đứng trước mặt: “A Đại, ngươi đang làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đã đứng trước cửa phòng ta thế?”
“Thịnh cô nương.” Chử Chiêu Việt nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, đột nhiên có chút ấp úng: “Ta có việc muốn tìm ngươi.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Thịnh Phương Hoa có chút kinh ngạc, Chử Chiêu Việt chủ động tới tìm nàng đấy, chuyện này thật mới mẻ.
“Hôm nay ngươi muốn vào thành phải không?”
“Đúng vậy, ngươi cần ta mua thứ gì về sao?” Thịnh Phương Hoa cười: “Ngươi nói đi, ta sẽ nhớ.”
“Ngươi bán mảnh ngọc quyết kia đi.” Chử Chiêu Việt gật đầu: “Cứ bán đi.”
“Cái gì?” Thịnh Phương Hoa há to miệng, một lúc lâu cũng không thể phản ứng kịp, dáng vẻ kia trông có chút khờ khệch, nhưng trong mắt của Chử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-nu-phuong-hoa/2472733/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.