Edit: Tử Chân
Trái tim của Vương Nhị Trụ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải bản thân đã biết chỉ là ảo giác thôi sao? Tại sao lại có thể tốt đẹp tới mức bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thịnh cô nương vậy? Vương Nhị Trụ ôm lấy ngực, dùng sức xoa, nhưng trái tim kích động đến mức đập loạn thình thịch không thể khôi phục lại sự bình tĩnh như cũ.
Thịnh cô nương chưa bao giờ chủ động tới tìm hắn, vậy mà tối nay nàng lại tới đây! Lại còn gọi Nhị Trụ ngọt ngào như thế! Vương Nhị Trụ cảm thấy hạnh phúc đến mức hai chân như muốn nhũn ra, lúc di ra khỏi phòng suýt nữa thì té ngã, không có một chút sức lực.
Mặt Vương Chí Cao xanh mét nhìn Vương Nhị Trụ đi ra từ sau viện, lớn tiếng gầm lên một câu: “Nhị Trụ, nhanh trở về đi, ra đây làm gì?”
Nhìn tên ranh con vô dụng này sau khi đi ra thì mắt chỉ lo nhìn chằm chằm nha đầu Thịnh gia không rời, thật không có tiền đồ! Vương Chí Cao oán hận mắng thầm một câu, đồ vô dụng, nữ nhân tốt trên đời này có nghìn nghìn vạn vạn, tại sao lại cứ níu chặt nàng ta không chịu buông chứ?
“Vương đại gia, như vậy không được, bây giờ ngài bảo Nhị Trụ trở về thì sao có thể đối chất?” Thịnh Phương Hoa cười đi tới trước mặt Vương Nhị Trụ, vươn tay nhẹ nhàng đè lên vết sẹo trên mặt Vương Nhị Trụ: “Nhị Trụ, nơi này còn đau không?”
Giọng nói này thật dễ nghe, tựa như chim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-nu-phuong-hoa/2472730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.