"Chuyện từ lúc nào?" - Hoàng hậu sốt sắng hỏi.
Thông cáo này quá đột ngột, việc có thần y có thể trị bệnh cho Vân Tuyết Y họ cũng không hề hay biết.
"Là Thất vương gia đã tiếp đón họ. Ngài ấy bảo không cần phải bẩm báo lại với bệ hạ, để vương gia tự giải quyết."
"Nghịch tử! Vậy mà chuyện gì cũng dám làm."
Hòa phi vuốt nhẹ lưng Hoàng thượng, cử chỉ nhẹ nhàng thêm vài phần khuyên can - "Bệ hạ bớt giận. Xuyên nhi lâu nay đứng ra cáng đáng sự vụ triều chính, bây giờ chuyện của Y Y, nó cũng thay ngài mà xử lý, nó cũng vì muốn tốt cho ngài."
Hoàng thượng luôn nghe theo lời khuyên của Hòa phi. Lần này, người cũng coi như nguôi ngoai phần nào.
"Đi! Cùng trẫm đi xem bọn trẻ."
Ngoài hoàng thành, Tử Xuyên đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt nhất, trang bị thêm vài thị vệ ăn mặc chỉnh tề đi theo.
"Ta để người đi theo đảm bảo an toàn cho Y Nhi và ngươi, chừng nào đến Luân Sơn cốc, họ sẽ phụng mệnh trở về."
Phong Vân Vô Ưu cau mày, nhưng dù sao cũng không phải không có lý, chỉ cần không bước vào lãnh địa của hắn ta là được.
"Đa tạ điện hạ."
Vân Tuyết Y nằm trong xe, không có chút phản ứng nào. Hơi thở nặng nề, sắc mặt ngày càng tệ. Nàng dường như đang đứng bên bờ sự sống và cái chết.
Phong Vân Vô Ưu lấy ra một viên đan dược, dùng nội lực ép vào trong miệng nàng. Lát sau, khuôn mặt nàng giãn ra đôi chút. Cảm giác đã bớt khó chịu hơn nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953708/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.