Hoắc Viễn Chu gật đầu, vẫn luôn nhìn cô, “Không còn lời nào khác muốn nói với chú sao?” 
Lộ Dao cảm thấy ấm ức một cách kì lạ, rất muốn làm nũng với anh, nhưng bên cạnh đang có người, hơn nữa cô cũng không muốn khiến anh phải lo lắng, cô nói: “Có ạ, chính là... Cháu đã gửi cho chú và Tưởng Trì Hoài rất nhiều tiền, nếu vẫn không đủ dùng, đến lúc đó chú bảo quản giáo nói lại cho cháu biết.” 
Hoắc Viễn Chu: “...” 
Lộ Dao chuyển chủ đề, hỏi anh, “Còn sắp xếp công việc nào để cháu giải thích cho trợ lý Hình nữa không?” 
“Không, anh ta sẽ xử lý được.” Hoắc Viễn Chu khẽ khựng lại, giọng anh trầm và ấm: “Uống nhiều nước mật ong hoa cúc một chút." 
Lộ Dao theo bản năng sờ lên mụn nước ngay khóe miệng mình, nhanh chóng đáp lại rằng đã biết. 
Thời gian sau đó, Hoắc Viễn Chu vẫn luôn im lặng nhìn cô, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nào nói lên thành lời. 
Lộ Dao không biết phải nói gì nữa, vì sợ một khi mở miệng thì sẽ muốn khóc. 
Sau một hồi im lặng, Lộ Dao nói: “Ngày ra trại cháu sẽ đến đón hai người.” 
Hoắc Viễn Chu khẽ gật đầu, cuối cùng không quên dặn dò cô, “Lúc về lái xe chậm một chút, không được đua xe, đừng để tụi chú còn chưa ra ngoài, thì cháu đã vào đây.” 
“……” Lộ Dao bĩu môi, sau đó nhìn về phía người quản giáo, nói rằng đã xong rồi, không còn gì muốn nói. 
Quản giáo hơi khinh ngạc, lúc này chỉ mới vài phút thôi? 
Nhưng biểu cảm đã được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/269756/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.