Thật vất vả mới chờ được đến ngày thăm hỏi vào thứ sáu. 
Lộ Dao rời giường lúc năm giờ sáng, trong những ngày này cô gần như mất ngủ, đặc biệt là mấy hôm trước, ông Lộ và bà Lộ không ở nhà, cô lại càng mất ngủ suốt đêm. 
Khi Lộ Dao xuống lầu, thế nhưng đèn phòng khách và đèn phòng bếp đã được bật, cô bước vào thì thấy ông Lộ đang nấu bữa sáng. 
"Ba." 
Ông Lộ quay đầu lại nói: "Sao không ngủ thêm chút nữa, nấu cơm xong ba sẽ gọi con." 
"Không ngủ được ạ." 
Ông Lộ thở dài, không biết ông đã an ủi cô hết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không tin, dù thế nào cũng cho rằng Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài ở trong đó là chịu tội. 
Lộ Dao dựa vào bàn kính, "Ba, một mình con đi thôi, ba đi theo cũng không vào được." Thăm hỏi chỉ được phép vào một người. 
Cô cũng lo lắng, "Có thể con cũng không vào được, nói không chừng gia đình của Tưởng Trì Hoài đã đặt hạn ngạch lấp đầy cả rồi." 
"Không sao, con có thể đi thăm Viễn Chu." Ông Lộ rót cho cô một ly nước ấm, "Uống nhiều nước vào, con xem con, khóe miệng đều là mụn nước, bọn nó không sao, nhưng con thì bị bệnh đến nơi rồi đấy." 
Lộ Dao đan mười ngón tay vào nhau, "Ba, ở trong đó bọn họ có bị đánh không?" 
Nói xong, khóe mắt của cô cũng ướt đẫm. 
Mấy ngày nay, ngay cả khi ngủ, cô cũng mơ về Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài, mơ thấy bọn họ bị ngược đãi, ăn không đủ no, ngủ không đủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/269755/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.