Nàng cắn chặt răng, bàn tay giơ lên, trong nháy mắt, một cây đàn cổ xuất hiện trong tay nàng. 
Theo tiếng đàn vang lên, một khúc nhạc tuyệt đẹp mà bén nhọn từ đầu ngón tay nàng bay ra, khúc nhạc này vừa bay ra, cây cối xung quanh đều khô héo, lá rụng cành rời. 
"Đàn?" Bạch Nhan nhìn Mộ Khinh Ca lấy ra đàn cổ, trên mặt nàng đầy ý cười, "Thực không khéo, thứ mà cha nuôi của Thần Nhi nhà ta am hiểu nhất chính là đàn sáo, ta cũng từng học qua một ít từ chỗ hắn, tuy chưa đến mức tinh thông, nhưng cũng có thể khiến ngươi nhận ra thế nào là đàn cổ chân chính!" 
Nhận ra tiếng đàn không có tác dụng đối với Bạch Nhan, Mộ Khinh Ca đã trợn tròn mắt, nhưng nàng chưa kịp phản ứng, đàn cổ trước mặt đã bị một bàn tay cướp lấy, đặt trên đùi Bạch Nhan. 
"Ngươi..." Sắc mặt Mộ Khinh Ca đầy kinh hoảng, giơ tay muốn đoạt lại đàn cổ. 
Đột nhiên, một khúc nhạc từ ngón tay của nữ tử truyền ra, khúc nhạc này uyển chuyển động lòng người, mỹ diệu đến mức ngay cả Mộ Khinh Ca cũng quên mất phản ứng, ngây ngốc nhìn gió nhẹ thoảng qua nữ tử một thân váy đỏ. 
Nữ tử này, đâu chỉ là tuyệt diễm thiên hạ? Sợ là tung hoành từ trên trời cao đến dưới nhân gian cũng không nói quá! 
Tại thời điểm này, tiếng đàn đột nhiên chuyển biến, sắc bén giống như một thanh trường kiếm vô hình, nháy mắt xuyên qua thân thể Mộ Khinh Ca. 
Nàng chật vật phun ra một ngụm máu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985698/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.