EditbyLảmNhảm 
"Hai năm trước, ta đã biết Hoa La nhận một người là chủ tử, chỉ là ta hao hết tâm lực cũng chưa thể tìm hiểu tin tức của ngươi", cảm xúc Mộ Khinh Ca chuyển biến, khóe miệng cười lạnh, "Không nghĩ tới, người kia... Sẽ là ngươi!" 
"Hơn nữa, ta còn biết, thân phận của ngươi là một luyện đan sư! Loại nữ tử phong trần như Hoa La, vì một ít đan dược mà nhận ngươi là chủ, về tình cảm thì cũng có thể tạm hiểu được, nhưng ngươi cho rằng ngươi dựa vào Hoa La là có thể đối nghịch với ta?" 
Thần sắc Mộ Khinh Ca điềm nhiên, ngữ khí lại rất cao ngạo, ánh mắt nàng hờ hững lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Nhan, ánh mắt kia giống như đang xem một người chết. 
"Ta từng nói sẽ dùng lực lượng của Hoa La sao?" Đôi tay Bạch Nhan ôm ngực, cười nhạt xinh đẹp. 
Nụ cười của nàng giống như một cái gai, đâm vào người Mộ Khinh Ca,khuôn mặt tuyệt sắc kia trong nháy mắt trầm xuống. 
"Kẻ hèn hạ như ngươi, là hạt gạo mà cứ nghĩ mình là hạt châu hạt ngọc, cũng dám tranh với mặt trời tranh với mặt trăng, Bạch Nhan, ngươi đề cao chính mình quá rồi đấy!" Mộ Khinh Ca cười lạnh một tiếng, đem trường kiếm rút ra trong giây lát, cầm chắc trong tay, "Ta đã cho người rất nhiều cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng, vậy đừng trách ta không khách khí!" 
Tiếng nói vừa dứt, một bóng hình xinh đẹp như gió cuốn lao về phía Bạch Nhan, nàng đưa kiếm rất nhanh, trường kiếm trong tay giống như rồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985694/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.