Edit: Tiêu Tiêu
Sắc mặt Bạch Tiêu phát lạnh: "Tiểu Thần Nhi là nhi tử của tỷ tỷ ta, không phải con hoang gì! Hi vọng ngươi có thể tôn trọng giúp ta một chút!"
"Một tiểu tử ngay cả cha còn không biết là ai, không phải con hoang thì là gì?" Vu lão phu nhân nhạo báng một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.
Lửa giận nơi đáy mắt Bạch Tiêu càng sâu, thời điểm hắn muốn nổi giận, một giọng nói mềm mại từ bên cạnh vang lên.
"Cữu cữu, con hoang là cái gì? Trồng ra thì có thể ăn sao?" Bạch Tiểu Thần chớp nhẹ hai mắt, thiên chân vô tà hỏi.
Vu lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng đần độn của tiểu tử này, trong lòng càng thêm khinh thường: "Con hoang chính là ngươi."
"Thì ra Thần Nhi là do mẫu thân trồng ra từ dưới đất, " Bạch Tiểu Thần cười đáng yêu nói: "Nhưng mà Thần Nhi thông minh soái khí như vậy, nhất định là dùng hạt giống phầm chất tốt nhất để trồng lên, không giống như lão bà này, khẳng định là hạt giống hỏng, mới trồng ra dạng con hoang như bà."
Lúc trước trong lòng Bạch Tiêu còn lo lắng Bạch Tiểu Thần sẽ bị những lời kia ảnh hưởng, nhưng khi nghe xong lời nói thiên chân vô tà này, hắn hiện tại nhịn không được bật cười khì khì một tiếng.
"Đúng, Thần Nhi thông minh đáng yêu như thế, nhất định là hạt giống phẩm chất tốt." Bạch Tiêu xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần, trên mặt nở nụ cười.
Ngay cả Tiểu Mễ ghé vào vai Bạch Tiểu Thần nghỉ ngơi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985493/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.