Chương trước
Chương sau
Nhân viên công tác Quốc An vừa mới rời khỏi Nhân Gian Cung Khuyết, Vu Cường Hoa cũng dẫn đội đi, nhưng vừa đi chưa được bao lâu thì cục trưởng thị cục gọi điện thoại tới.

Vu Cường Hoa nhìn thấy điện thoại từ văn phòng cục trưởng thì lập tức cảm thấy đau đầu, xem ra chuyện này cuối cùng vẫn đến tai cấp trên rồi, ngay cả cục trưởng thị cục cũng bị kinh động, muốn đích thân truy cứu trách nhiệm của mình.

"Tiểu Vu, chuyện Nhân Gian Cung Khuyết rốt cuộc là sao hả?"

Vu Cường Hoa thuật lại tình huống, đương nhiên hắn rất xảo diệu đổ đại bộ phận chuyện lên người Quốc An, Nhân Gian Cung Khuyết xảy ra nổ bom, mình xuất cảnh cũng là chuyện trong phạm vi công tác bình thường.

Cục trưởng nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới đoàn kết yên ổn xã hội, trên toàn xã hội tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, nhất định phải tra tới cùng, tuyệt đối không thể nhân nhượng."

Trong mắt Vu Cường Hoa những lời này của cục trưởng rất có thể là giọng quan, nói theo hình thức, hắn gật đầu: "Cục trưởng, trước mắt Quốc An đã tham gia điều tra rồi, định tính chuyện này là sự kiện khủng bố, hung phạm dẫn nổ bom cũng đã sa lưới, chúng tôi không thích hợp tham gia."

"cậu nói như vậy là không đúng rồi, phát sinh ở kinh thành, gây nguy hiểm tới an toàn công cộng, chúng ta không thể không quản, Quốc An là quản bản thân sự kiện nổ mạnh, chúng ta thì phải điều tra Nhân Gian Cung Khuyết, tôi đã nhận được tố cáo tương quan, Nhân Gian Cung Khuyết là một nơi tàng ô nạp cấu, vì sao nhiều năm như vậy không có ai tới tra, là không dám tra, hay là không muốn tra?"

Vu Cường Hoa cơ hồ cho rằng mình nghe lầm: "Gì cơ?"

" Lần này nhất định phải điều tra Nhân Gian Cung Khuyết tới cùng, mặc kệ nó có bối cảnh như thế nào, mặc kệ liên quan tới người nào, cũng phải tra tới cùng, chỉ cần trong đó tồn tại bất kỳ hành vi trái pháp luật nào thì nhất định phải xử lý nghiêm túc. Tuyệt đối không nhân nhượng."

Cảnh Thiên Thu cuối cùng cũng khôi phục năng lực nói chuyện, cô ta thề thốt phủ nhận có liên quan tới Quản Thành, mà phía Quản Thành cũng nói rằng không biết Cảnh Thiên Thu, chỉ nói với cô ta là nhất thiết phải giữ liên lạc thông suốt, đồng thời cũng không được tự tiện tời kinh, Cảnh Thiên Thu minh bạch, đối phương tuy rằng khách khí, nhưng đã coi cô ta là đối tượng hoài nghi.

Cảnh Chí Siêu sau khi rời khỏi thì Cảnh Thiên Thu trở lại văn phòng của mình, cô ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Triệu Vĩnh Phúc.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, Triệu Vĩnh Phúc mới nhấc máy, giọng nói lộ ra có chút mệt mỏi: "Alo."

Cảnh Thiên Thu nói: "Vĩnh Phúc. Tôi gặp phiền toái rồi!"

Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: "Tôi đã sớm nói với cô rồi, thằng ôn Trương Dương này làm mưa làm gió ở kinh thành, người khác đều tránh không kịp, cô vì sao cô còn đụng vào hắn?"

Cảnh Thiên Thu nói: "Lần này đúng là phiền, bọn họ ở chỗ tôi tìm được một tên hung phạm đánh bom, tôi căn bản không biết hắn, nhưng nhìn tình hình ỵ bọn họ muốn vu hãm cho tôi tội chứa chấp."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Mấy năm nay tôi đã khuyên cô bao nhiêu lần rồi. Nhân Gian Cung Khuyết căn bản không cần thiết phải mở nữa, f làm kinh doanh gì thì tôi trước giờ cũng không quản cô, nhưng cô cũng không thể làm theo tính của mình được."

Cảnh Thiên Thu nói với vẻ thảm hại: "Vĩnh Phúc. Anh giúp tôi với, từ anh rồi tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể giúp được tôi."

Triệu Vĩnh Phúc lại thở dài, hắn nói khẽ: "cô đừng hoảng. Tôi đi hỏi tình huống xem thế nào đã."

Cảnh Thiên Thu nghe Triệu Vĩnh Phúc nói như vậy thì trong lòng an tâm hơn chút. Chỉ cần Triệu Vĩnh Phúc đáp ứng ra mặt cho mình, chuyện này chắc vẫn có thể hóa giải được. Bình tĩnh lại, cô ta nghĩ tới Trương Dương, không khỏi cắn răng, trong lòng đầy oán hận: "Chỉ cần để tôi vượt qua được cửa này, tôi tuyệt không tha cho anh."

Cảnh Thiên Thu trong lòng đang oán hận không thôi thì lúc này cửa phòng bị đẩy ra, nghe thấy thư ký ngoài cửa nói: "Các anh không thể vào được."

Vu Cường Hoa suất lĩnh một gã trợ thủ bước vào văn phòng Cảnh Thiên Thu.

Cảnh Thiên Thu ngẩn ra, rồi khôi phục bình tĩnh, mỉm cười nói: "Vu đại đội đại giá quang lâm, không biết là muốn làm gì?" Cảnh Thiên Thu trước đó cũng không tiếp xúc nhiều với Vu Cường Hoa, chỉ biết là Vu Cường Hoa là đội trưởng đại đội hình cảnh khu trực thuộc, cái này có liên quan tới Cảnh Thiên Thu luôn tự cho mình là cao, cô ta cũng khinh thường giao tiếp với loại nhân vật như Vu Cường Hoa.

Nhưng hôm nay Cảnh Thiên Thu đối với Vu Cường Hoa lại coi trọng trước giờ chưa từng có, cô ta cảm thấy tình huống tựa hồ càng lúc càng không đúng, nếu như Quản Thành thực sự khai mình ra, như vậy mình ít nhất cũng không bị tội bao che, Vu Cường Hoa tới đây chẳng lẽ là vì chuyện này? Cô ta nghĩ lại thì thấy có chút không đúng, chuyện của Quản Thành là Quốc An mà có, công an chắc sẽ không tham gia vào sự vụ của Quốc An.

Vu Cường Hoa nói: "Cảnh Thiên Thu, căn cứ vào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được thì Nhân Gian Cung Khuyết do cô đứng tên bị tình nghi dính líu đến tổ chức và cung cấp phục vụ mại dâm, đã trái với hình pháp của nước ta, hiện tại mời cho theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra."

Cảnh Thiên Thu nghe thấy Vu Cường Hoa gọi thẳng tên mình thì biết hắn là lai giả bất thiện, nghe thấy câu lên án của Vu Cường Hoa, Cảnh Thiên Thu không khỏi bật cười: "Vu đại đội, tội trạng anh liệt kê căn bản không hề có căn cứ, ở kinh thành ai chẳng biết Nhân Gian Cung Khuyết chúng tôi là làm sinh ý chính đáng, bình thường người đến đây đều là người có thân phận và địa vị, anh cho dù không tin tôi thì cũng phải tin phẩm hạnh của những người này chứ?" Cảnh Thiên Thu rõ ràng đang ám chỉ Vu Cường Hoa, anh dám bắt tôi, không sợ chọc vào cả thiên hạ à.

Vu Cường Hoa nói: "Có chuyện gì thì cô trước tiên cư theo tôi về cục lý đã rồi nói."

Triệu Quốc Cường lên máy bay, trong thời gian ngắn nhất chạy tới kinh thành, tới nhà của cha ở kinh thành, căn nhà này thật ra là mẹ hắn để lại.

Khi Triệu Quốc Cường tới nơi thì nhìn thấy tiểu lâu vẫn sáng đèn, đoán rằng cha chắc chưa đi ngủ, hắn đi vào tiểu lâu, đầu tiên nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân, tiếng khóc từ trong thư phòng của cha truyền ra, Triệu Quốc Cường hỏi qua bảo mẫu mới biết, Cơ Nhược Nhạn vừa mới tới đây, bởi vì chuyện của dì cô ta Cảnh Thiên Thu mà cầu xin Triệu Vĩnh Phúc ra tay tương trợ.

Triệu Quốc Cường nghĩ nghĩ rồi vẫn gõ cửa phòng, Cơ Nhược Nhạn dứt tiếng khóc, ra mở cửa phòng, cô ta không ngờ Triệu Quốc Cường vào đêm khuya thế này lại về kinh thành, cười cười, nhưng trên mặt vẫn đẫm nước mắt, cô ta vươn tay ra lau rồi nói: "Quốc Cường, anh đã về, bác Triệu, cháu không làm phiền hai người, cháu đi trước..." Cô ta đi rất vội vàng, chân vấp một cái, suýt nữa thì ngã, Triệu Quốc Cường vội vàng đi tới đỡ cô ta.

Cơ Nhược Nhạn lắc đầu nói: "Tôi không sao."

Triệu Quốc Cường đưa cô ta ra ô tô rồi mới trở lại thư phòng.

Cha đang ngồi dưới đèn, hai hàng lông mày nhíu chặt, tâm tình vô cùng buồn bực.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.