Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân đang nghe điện thoại thì phía sau một chiếc xe lao tới, vội vàng đánh vô lăng, sau đó thì đột nhiên phanh lại, Trương đại quan nhân đang gọi điện thoại, không kịp có phản ứng, nhưng giẫm phanh thì không kịp rồi, cùng với Ngũ Đắc Chí hét lên kinh hãi, xe bọn họ tông vào đuôi xe pick-up phía trước.

Trương đại quan nhân tuy rằng lái xe Mercedes của ban trú kinh Bình Hải, nhưng khi xe Mercedes va chạm với xe xe pick-up, nhưng xe hắn không hề chiếm được tiện nghi, nắp đậy động cơ biến hình vênh lên, bình nước cũng thủng.

Triệu Quốc Cường ở đầu kia điện thoại nghe rõ tiếng va chạm đó, muốn hỏi xảy ra chuyện gì thì Bên kia đã dập máy, gọi lại thì không có ai nghe.

Trương đại quan nhân và Ngũ Đắc Chí cũng không bị thương, hai người mở cửa đi ra ngoài, bên kia xe pick-up có bốn người, mặt sau lại có hai chiếc xe dừng lại, hiển nhiên là cùng một nhóm với xe pick-up, mười người lục tục kéo xuống, mười bốn người này vây quanh Trương Dương và Ngũ Đắc Chí, lái xe xe pick-up là đại hán râu quai nón. Hắn chỉ vào mũi Trương Dương rồi: "Nói lái xe kiểu đéo gì thế?"

Trương đại quan nhân nhìn hai xe, xe mình đâm vào đít xe trước, cho dù cảnh sát giao thông tới thì mình cũng lãnh hết trách nhiệm, nhưng hắn cũng không phải hiền lành gì: "Anh con mẹ nó sao tự dưng lại đạp phanh?"

" Hắn vừa rồi vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Đền tiền."

Ngũ Đắc Chí nhìn thấy đối phương nhiều người thì vội vàng nói: "Báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý." Lúc này hắn mới phát hiện, chỗ bọn họ phát sinh va chạm là nơi hẻo lánh, đường rộng, nhưng xung quanh không có mấy xe cộ đi lại, nơi tầm mắt có thể hướng tới không thấy một cảnh sát nào.

Ngũ Đắc Chí vừa mới móc di động ra thì có một người gạt tới, di động của Ngũ Đắc Chí bị hất bay, đây cũng là bởi vì Ngũ Đắc Chí căn bản không ngờ tới căn bản không ngờ tới đối phương sẽ ra tay, bị người ta hất cho không kịp đề phòng.

Tên râu quai nón gào lên: "Con mẹ nó, gọi cái đéo gì mà gọi? Đâm vào xe tao rồi còn làm trò, các anh em lên nào."

Trương đại quan nhân chưa bao giờ gặp loại người không phân rõ phải trái như vậy, vù một cái, Năm sáu người lao về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân vốn không định vì chút việc nhỏ này mà ra tay. Không đáng!

Còn có người mở cửa xe Mercedes, không ngờ vươn tay ra tóm lấy cái máy ảnh ở ghế sau.

Ngũ Đắc Chí cũng hiểu rõ, chắc vụ tai nạn này là người ta cố ý chế tạo, mục đích chân chính của đám người này chính là chiếc máy ảnh đó.

Trương đại quan nhân vừa thấy vậy liền phát hỏa nhấc chân đá bay một người đang lao về phía mình, thằng ôn đó hét thảm bay đi, lưng va vào cửa xe Mercedes, cửa xe bởi vì bị hắn va vào mà đóng lại, vừa hay kẹp lấy tên đại hán nửa người đã thò vào trong xe, thằng ôn đó vốn đã sắp lấy được máy ảnh, nhưng bị cửa xe kẹp, đau quá nên theo bản năng rụt người lại.

Ngũ Đắc Chí đồng thời ra tay, mục tiêu của hắn là tên vừa rồi đã hất di động của hắn, tay trái chưởng chưởng thành đao, chém vào ót tiểu tử đó, đừng nhìn là tay không, nhưng vỗ xuống cũng sinh ra gió, đập cho tiểu tử đó choáng váng, nện mông xuống đất, Ngũ Đắc Chí lại nhấc đầu gối, đá vào căm tên đó, khiến mặt mũi hắn phun máu.

Mười bốn người này mặc dù trên nhân số thì gấp bảy lần Trương Dương và Ngũ Đắc Chí, nhưng căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, Trương đại quan nhân liên tục đánh bại hai người, tóm lấy tên bị kẹp ở cửa xe chưa kịp bò ra, túm cổ áo hắn ném bay ra ngoài, Trương Dương vươn tay với máy ảnh, không phải bởi vì máy ảnh quan trọng đối với hắn, mà là Trương đại quan nhân muốn nghiệm chứng một điểm.

Quả nhiên, đám người đó lại ùa về phía Trương Dương, mục đích chính là chiếc máy ảnh.

Đến hiện tại Trương đại quan nhân đã có thể xác định, nhóm người này và sự cố tông vào đuôi xe tất cả là Tạ Khôn Cử cố ý chế tạo, hiển nhiên hắn lo mình sẽ làm lộ việc xấu mặt của hắn ở Nhân Gian Cung Khuyết.

Ngũ Đắc Chí không biết từ chỗ nào lấy ra được cái cờ lê, vung vẩy, đao pháp độc thủ đại khai đại hợp, đánh cho đám vô lại này phải kêu cha gọi mẹ, khi cảnh sát giao thông chạy đến thì mười bốn người này tất cả đều bị bọn họ đánh ngã, nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

Cảnh sát giao thông Khu trực thuộc cũng rất ít khi nhìn thấy cảnh hai người đánh ngã mười bốn người, một người trong đó còn là người tàn tật, sức chiến đấu này cũng thật cường hãn, trên thực tế Trương đại quan nhân còn chưa ra tay, hơn phân nửa đều là Ngũ Đắc Chí đánh bại.

Ngũ Đắc Chí nhặt di động lên, đã rơi nát bét rồi, hắn nhìn đồng hồ đeo tay: "Hỏng rồi, tôi phải đi rồi, muộn mất."

Trương Dương nói: "Mau đi, chuyện bên này để tôi xử lý."

Hai cảnh sát giao thông đó không vui: "Alo, các anh nói rõ tình huống đi."

Trương Dương nói: "Tôi có thể chạy đi đâu? Đúng là, có muốn tôi gọi cục trưởng phân cục của các anh tới hay không?" Một câu thực sự đã hù chết cảnh sát giao thông cảnh sát giao thông này.

Trong mười bốn người có mấy người bị thương không nhẹ. trong lúc cảnh sát giao thông gọi xe cứu thương thì Trương Dương gọi cho Triệu Nhu Đình, hắn vốn vẫn chưa định tìm Tạ Khôn Cử gây phiền toái, nhưng anh không phạm người mà người ta đã chọc tới đầu anh, Trương đại quan nhân phát hiện đối với người xấu thì không thể có nửa phần nhân từ, một khi nắm được cơ hội thì sẽ phải một kích đánh dập đầu.

Triệu Nhu Đình sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương thì cũng cảm thấy có chút buồn bực, tuy rằng mình và Trương Dương coi như là cũng có chút giao tình, nhưng vẫn không thân tới mức này, tới tai nạn giao thông nho nhỏ sao cũng nghĩ tới mình, có điều cha cô ta là phó thị trưởng thường vụ kinh thành, có lẽ chính vì duyên cớ này mà Trương Dương mới tìm cô ta. Bất kể động cơ của Trương Dương như thế nào thì Triệu Nhu Đình cũng đã nợ hắn một nhân tình rất lớn, cho nên sau khi nhận được điện thoại thì ngay lập tức chạy tới hiện trường.

Cảnh sát giao thông Phụ trách xử lý sự cố nghe nói con gái phó thị trưởng thường vụ Triệu Thiên Nhạc tới thì tất nhiên không dám chậm trễ.

Triệu Nhu Đình đối với những cảnh sát giao thông này thì căn bản không để vào mắt, tới trước mặt Trương Dương thấp giọng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Dương đưa máy ảnh cho cô ta, mỉm cười nói: "Ảnh Bên trong cô xem xong sẽ minh bạch, tai nạn giao thông này cũng là vì do những bức ảnh mà có, à, tôi phải nhắc nhở cô một câu, phải chú ý tới an toàn cá nhân, cẩn thận có người giết cô diệt khẩu đó."

Triệu Nhu Đình nghe hắn nói xong đã minh bạch trong đây tám chín phần mười là có liên quan tới Tạ Khôn Cử, trong lòng vừa vui sướng vừa tức giận, có cái này cô ta cuối cùng cũng có chứng cớ hữu lực để đối phó Tạ Khôn Cử rồi, trên phân chia tài sản cũng có thể chiếm hết chủ động. Cô ta nhất định phải tóm lấy cơ hội lần này, cho Tạ Khôn Cử một bài học thật đau.

Triệu Nhu Đình gọi điện thoại gọi đại đội trưởng chi đội tuần cảnh kinh thành tới, Trương Dương bán cho cô ta một cái nhân tình lớn như vậy, cô ta không thể không tỏ ý gì.

Trương Dương cũng không ở hiện trường lâu, sau khi nói hết từ đầu tới cuối thì liền lái xe rời khỏi hiện trường, Triệu Nhu Đình xử lý nốt, mấy người chế tạo tai nạn xe cộ chặn Trương Dương lại trên đường hiển nhiên không đoán được sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, còn chưa thẩm vấn đã khai ra có người chi tiền bảo bọn họ làm chuyện này, người đó tên là Phạm Quảng Đoàn, Triệu Nhu Đình không xa lạ gì với Phạm Quảng Đoàn, người này là bạn tốt của Tạ Khôn Cử, chuyện tới nước này đã hoàn toàn rõ ràng rồi, Tạ Khôn Cử bảo Phạm Quảng Đoàn ra mặt tìm người, mục đích chế tạo tai nạn xe cộ này là để cản Trương Dương, cưới chiếc máy ảnh đó.

Triệu Nhu Đình tìm một cửa hàng rửa anh, khi cô ta nàng xem nội dung của những bức ảnh này, tức giận đến nỗi hoa dung thất sắc, cả người run rẩy, nữ nhân khi ủy khuất đầu tiên sẽ nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, những bức ảnh này khiến Triệu Nhu Đình đã quá chán nản với cuộc hôn nhân này, cô ta vẫn luôn đang chờ một cơ hội thích hợp, chờ đợi một điểm bùng nổ, lần này cô ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi.

Triệu Thiên Nhạc cầm ảnh con gái đưa cho mình, tay y không khỏi run run, không phải thương tâm mà là phẫn nộ, những bức ảnh này đối với y thì có nghĩa là vô cùng nhục nhã, không chỉ vũ nhục con gái y, cũng là vũ nhục toàn bộ Triệu gia bọn họ, Triệu Thiên Nhạc ném ảnh lên bàn, nói khẽ: "Những bức ảnh này con từ đâu mà có?"

Triệu Nhu Đình lúc này mới mới kể lại chuyện từ đầu chí cuối, chẳng những nói ra chuyện hôm nay, cũng kể lại cả chuyện Tạ Khôn Cử tìm trung y sư lừa cô ta, muốn dồn cô ta vào chỗ chết, sau khi nói xong, hai mắt Triệu Nhu Đình ánh lệ.

Triệu Thiên Nhạc tức giận đến nỗi ném bay chén trà, giận dữ hét: "Xảy ra chuyện như vậy con vì sao đến bây giờ theo tôi nói với cha?"

Triệu Nhu Đình rưng rưng nói: "Cha, chuyện này con sẽ không đê ryên cho hắn đâu, ly hôn đối với hắn mà nói thì thật sự là quá tiện nghi, con muốn hắn phải thân bại danh liệt, con muốn hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng." Khi cô ta nói những lời này vẻ mặt rất kiên quyết, không một chút do dự, nữ nhân một khi đã nổi ác tâm thì so với nam nhân còn quả quyết hơn gấp trăm lần.

Ánh mắt Triệu Thiên Nhạc dừng trên những bức ảnh, nói khẽ: "Hắn rất nhanh sẽ biết, con gái của Triệu Thiên Nhạc ta tuyệt đối không phải là dễ bắt nạt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.