Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Nếu hôm nay đã tới rồi thì tôi cũng không ngại nói với anh thêm một lần. Tôi và Liễu Đan Thần không có mâu thuẫn gì cả, tôi lúc trước còn giúp cô ta trị bệnh đau lưng, anh không tin thì có thể đi điều tra điều tra, cô ta còn tới Tân Hải tìm tôi nữa."

Trương đại quan nhân quả thực không nói dối, nhưng Chu Chí Kiên thì lại không tin, hắn tiếp tục truy hỏi: "Cho dù anh nói thật, nhưng từ khi anh đưa Liễu Đan Thần rời khỏi viện kinh kịch. Đến khi anh đưa cô ta trở về chỗ ở, thời gian trống ở giữa là hơn ba giờ, trong khoảng thời gian này anh đã đưa cô ta đi đâu?"

Trương Dương nói: "Đi nói chuyện. Cô ta nói trong lòng rất hoảng hốt, nhờ tôi đưa cô ta ra ngoại ô chơi, cho nên tôi lái xe đưa cô ta đi, chúng tôi nói chuyện rất vui."

"Có ai nhìn thấy. Ai có thể chứng minh?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi nói này Chu cảnh quan, anh nếu muốn nói chuyện với một vị hồng nhan tri kỷ nào đó, chẳng lẽ cứ phải tìm một chỗ đường cái xe đi lại như mắc cửi à? Có ai mà không đi tìm một chỗ yên tĩnh chứ?"

Nữ cảnh viên phụ trách ghi chép bên cạnh Chu Chí Kiên nghe đến đây thì không nhịn được liền bật cười. Chu Chí Kiên bất mãn trừng mắt lườm cô ta một cái, nữ cảnh viên đó vội vàng ngừng cười, trong lòng thì lại cho rằng Trương Dương nói rất có lý.

Chu Chí Kiên nói: "Vậy thì chính là không có ai chứng minh rồi! Đồng chí Trương Dương, từ lúc anh đưa Liễu Đan Thần đi, đến khi Liễu Đan Thần mất tích, trước mắt chúng tôi đã tìm hiểu kỹ rằng chỉ có anh từng tiếp xúc với cô ta, không hề tìm được người khả nghi thứ hai."

Trương Dương nói: "Nói nhiều như vậy thì anh vẫn là hoài nghi tôi."

Chu Chí Kiên nói: "Liễu Đan Thần đã mất tích ba ngày hai đêm rồi, chúng tôi xuất động nhiều cảnh lực như vậy nhưng đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào của cô ta, anh nói chuyện không phải do anh làm, nhưng tôi hy vọng anh có thể nói ra tất cả những gì mà mình biết, điều này sẽ giúp chúng tôi có thể phá án nhanh chóng."

Trương Dương nói: "Những gì tôi biết đều nói rồi, anh tin cũng được, không tin cũng được, dù sao cũng chỉ có từng đó thôi."

Chu Chí Kiên nói: "Trương Dương, anh còn có chuyện giấu chúng tôi."

Trương Dương nói: "Anh có chứng cớ gì không, tôi làm người làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì phải sợ cả."

Chu Chí Kiên lấy ra một thứ dùng băng dính lại, Trương Dương vươn tay ra muốn cầm thì Chu Chí Kiên lại đặt thứ đó xuống: "Biết đây là cái gì không?"

Trương Dương lắc đầu: "Anh đừng có lấp lửng được không? Có chuyện gì thì nói mau, chú anh còn chờ tôi ăn cơm đó."

Chu Chí Kiên lại bị hắn nói cho nghẹn lời, thằng ôn này không ngờ ở trước mặt mình cậy già lên mặt, kể ra thì hắn cũng đâu đã già! Bất kể Chu Chí Kiên thừa nhận hay không thì sự thật vẫn là Trương đại quan nhân là huynh đệ kết bái của Chu Hưng Quốc, chú hắn, vì điểm này, người ta quả thực hơn hắn một bậc. Chu Chí Kiên khó khăn lắm mới nuốt xuống được cục tức này, đưa tay ra mở thứ đó.

Trương đại quan nhân lần này đã thấy rõ ràng, đây là một báo cáo xét nghiệm, bên trên viết Trần Đan, hạng mục kiểm nghiệm là nước tiểu hcg, kết quả là dương tính, Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, nhất định là Liễu Đan Thần làm việc không triệt để, thuận tay ném báo cáo xét nghiệm này vào thùng rác, kết quả bị cảnh sát phá án phát hiện, vì thế người ta dùng công phu không sợ bẩn không sợ mệt, lấy được thứ này ra

Trương Dương đa sớm biết chuyện Liễu Đan Thần mang thai, hắn đương nhiên sẽ không vạch trần chuyện này, nghiêng đầu nhìn báo cáo đó rồi nói: "Người này tôi không biết." Nghĩ thầm Trần Đan, Liễu Đan Thần à Liễu Đan Thần, cô đổi tên cũng có sáng ý đó, nha đầu khôn khéo như vậy sao làm việc qua loa vậy nhỉ, tôi không đành lòng làm hỏng thanh danh của cô, hiện tại chỉ sợ là giấy không thể gói được lửa rồi.

Vẻ mặt Chu Chí Kiên tràn ngập vẻ đắc ý, hắn giơ báo cáo xét nghiệm lên rồi nói: "Căn cứ vào ngày và số ghi bên trên, chúng tôi tìm tới bệnh viện đó, điều tra tất cả kết quả xét nghiệm của Trần Đan hôm đó, ngôi sao như Liễu Đan Thần đi đến đâu cũng đều sẽ để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, nữ y xép nghiệp hôm ảnh từ trên ảnh đã nhận ra Trần Đan, cô ta mang thai."

Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, xong rồi, chuyện của Liễu Đan Thần bại lộ rồi, nếu truyền ra thì hình tượng ngọc nữ sẽ đi toong, hắn ngoài mặt thì lại vẫn bình tĩnh như thường, hỏi ngược lại: "Người ta có mang thai hay không thì là việc riêng, từ lúc nào cục công an của các anh sang làm việc của sở sinh đẻ vậy."

Chu Chí Kiên nói: "Tôi nghĩ anh hiện tại chắc có chuyện muốn nói với tôi."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi có gì mà phải nói với anh? Chuyện này có liên quan tới tôi à?"

Chu Chí Kiên nói: "Chuyện này chỉ có người đương sự trong lòng hiểu rõ."

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi hiểu rõ cái gì? Tôi và cô ta rất trong sáng, anh đừng hoài nghi tôi, người ân cần hiến hoa cho cô ta cũng đâu phải là tôi, mà tôi cũng thấy lạ, anh sao không tìm Phó Hải Triều mà hỏi? Nếu nói tới danh vọng và địa vị thì người ta mạnh hơn tôi nhiều."

" Anh..."

" Đừng có anh mới chả em, tôi bảo này Chu Chí Kiên, tính toán trong bụng anh tôi hiểu rõ tất cả, tôi không ngại nói luôn ở đây, Liễu Đan Thần mất tích tôi cũng rất tiếc, tôi cũng rất quan tâm, nhưng chuyện này không liên quan tới tôi, các anh luôn miệng nói cô ta bị bắt cóc, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã là bắt cóc, có lẽ cô ta sợ dư luận chung quanh mà lựa chọn trốn tránh thì sao? Công an Các anh tra án quả thực cũng dụng tâm thật, nhưng tôi hy vọng khi các anh dụng tâm đồng thời cũng cân nhắc tới người ta một chút, Liễu Đan Thần là nhân vật của công chúng, người ta vẫn chưa kết hôn, có một số việc đừng nói lung tung ra bên ngoài."

Chu Chí Kiên nói: "Anh sợ à?"

Trương Dương nói: "Tôi sợ cái gì? Tôi thân chính không sợ bóng tà."

Chu Chí Kiên nói: "Chuyện Đã làm thì không giấu được đâu."

Trương Dương nói: " anh là kiên quyết coi tôi trở thành người xấu, có chứng cớ không? Có chứng cớ thì bắt tôi đi, không có chứng cứ thì để tôi đi, tôi không có hứng thú nói chuyện với anh, còn nữa, anh nhớ kỹ cho tôi, nói thì không thể nói lung tung được, phải chịu trách nhiệm trước ngôn hành của anh, nếu để tạo thành bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào, tôi sẽ không tha cho anh."

" Uy hiếp tôi à? Anh cần phải hiểu rõ, nơi này là cục cảnh sát."

Trương Dương cười nói: "Cục Cảnh sát thì sao? Cục cảnh sát là nơi chính nghĩa mở rộng, không phải chỗ vu tội cho người tốt, thôi lười chẳng muốn nói nhiều với anh, tôi đi đây, chú anh còn đang chờ tôi uống rượu đó." Hắn đứng dậy bước đi.

Chu Chí Kiên tức giận nói: "Anh đứng lại đó cho tôi."

Trương đại quan nhân lần này thực sự nghe lời, dừng chân, nhìn thẳng Chu Chí Kiên rồi nói: "Chuyện Hôm nay tôi đã nể mặt anh đủ rồi, tiểu tử, giết người chỉ là một cái gật đầu, làm người phải biết có chừng có mực, anh nếu không hiểu thì trở về thỉnh giáo trưởng bối nhà anh đi."

Chu Chí Kiên giận dữ hét: "Đồ khốn nạn! Đừng tưởng rằng có Văn gia chống lưng thì tự cao tự đại, đã có gan làm thì vì sao không có gan chịu? Đồ nhu nhược."

Trương Dương bật cười ha ha, hắn phát hiện Chu Chí Kiên đang cố ý chọc tức mình, hắn nhìn chung quanh, nơi này là phân cục khu Nam Sách, nếu như mình không khống chế được cơn tức, nổi cáu lên thì chỉ sợ sẽ bị người khác bắt được nhược điểm, Chu Chí Kiên không phải xung động, hắn là đang lập bẫy, thằng bố láo, xem ra cũng có vài phần đạo hạnh!.

Chu Chí Kiên cho rằng Trương Dương tức quá thành cười, nhưng trên thực tế cũng thật sự là vậy, Trương đại quan nhân đã nhìn thấu tâm tư của hắn, muốn chọc giận tôi ư, muốn tôi gây sự ở cục cảnh sát ư, từ đó nắm được thóp tôi, tiến thêm một bước áp dụng hành động nhằm vào tôi, không dễ dàng đâu.

Trương đại quan nhân cười hai tiếng, nhìn Chu Chí Kiên rồi nói: "Nể mặt Hưng Quốc, tôi không so đo với hạng trẻ con như anh." Hắn nói xong thì xoay người bước đi.

Chu Chí Kiên kinh ngạc nhìn Trương Dương, thật sự không nghĩ ra nên giữ hắn lại như thế nào.

Trương Dương ra tới bên ngoài, hắn không hề lập tức rời đi mà là lựa chọn tới văn phòng của cục trưởng ở trên lầu, hắn muốn tìm Lương Liên Hợp nói vài câu, Lương Liên Hợp cũng đúng là không ra gì, ngoài mặt thì xưng huynh gọi đệ với mình, nhưng thủ hạ Chu Chí Kiên của hắn thì nhằm vào mình liên tục, hắn không ngờ lại mặc kệ, cho dù anh có nỗi khổ không nói được.

Trương Dương tới trước văn phòng cục trưởng, vừa hay cửa phòng mở ra, một gã nam tử từ bên trong đi ra, Lương Liên Hợp cười tiễn, nam tử đó chính là Phó Hải Triều.

Lương Liên Hợp nhìn thấy Trương Dương đột nhiên hiện thân thì nụ cười không khỏi trở nên có chút xấu hổ.

Trương Dương căn bản không nhìn hắn, ánh mắt dừng trên người Phó Hải Triều, nhếch môi cười nói: "Ôi, khéo quá, thì ra Lương cục có khách quý, tôi không quấy rầy nữa."

Phó Hải Triều mỉm cười: "Tôi phải đi rồi."

Lương Liên Hợp há to miệng: "Ài..." Phát hiện Trương Dương cũng đi theo Phó Hải Triều, chắc hẳn thằng ôn này tức mình, trong lòng Lương Liên Hợp không khỏi có chút buồn bực, chuyện này mình sao có thể khống chế được, hắn lắc đầu, dứt khoát về văn phòng làm tỉnh táo lại đầu óc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.