Chu Hưng Quốc nói: "Thời đại hiện tại chỗ nào cũng vậy cả, chỉ có hầu hạ người ta ăn ngon uống sướng, chuyện về sau mới dễ thao tác." Ánh mắt hắn dừng ở trên người Trương Dương: "Lão Tam, cậu sao không nói gì?"
Trương Dương còn chưa mở miệng thì Tiết Vĩ Đồng đã giành nói: "anh ta gần đây nhiều tâm sự lắm, em thấy là không có tâm tình để nói chuyện đâu."
Trương Dương trừng mắt lườm cô ta một cái: "em không nói thì không ai bảo em câm đâu." Gần đây Tiết Vĩ Đồng hiển nhiên đã khôi phục, lại trở lại với bộ dạng lanh chanh ngày xưa.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, anh sợ em nói ra à. Ở đây làm gì có người ngoài."
Từ Kiến Cơ cười phụ họa: ": "Đúng vậy, đều là huynh đệ, có gì khó nói đâu, cứ nói đi."
Trương Dương thở dài: "Tôi nói này mấy anh, tôi đã đủ phiền rồi, đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa được không?"
Chu Hưng Quốc tính tình ổn trọng, hắn đối với chuyện Phó Hải Triều gần đây phát sinh xung đột với Trương Dương cũng có nghe nói, còn tưởng rằng Trương Dương bởi vì chuyện này mà phiền lòng, nói khẽ: "Lão Tam. Giữa huynh đệ Chúng ta không có gì khó nói cả."
Trương Dương nói: "kể ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là ngối sao của viện kinh kịch Liễu Đan Thần mất tích, vừa hay là phát sinh sau khi tôi đưa cô ta về, cho nên hiện tại rất nhiều người đều đang hoài nghi chuyện này là tôi làm, cơ quan công an cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060921/chuong-1233-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.