Tần Chấn Đường nói: "Trương Dương, nể mặt Văn gia nên tôi cũng nể mặt anh, giờ biến ngay, tôi sẽ coi như là không thấy anh, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Sắc mặt Trương đại quan nhân biến đổi, giống như phủ lên một tầng sương.
Tần Chấn Đường và Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên giao phong, sự lợi hại của Trương Dương hắn cũng lĩnh giáo qua rồi, đương nhiên hiểu rõ nếu như xung đột cứng đối cứng, mình mười phần có chín lại ăn đòn, hắn gật đầu với Trương Dương rồi từ trong ví rút ra một tờ giấy điều tra được đóng dấu đỏ chót, ra sức lay trước mặt Trương Dương: "Phiền anh nhìn cho rõ, tuy rằng tôi không cần thiết phải giải thích với anh, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm một câu, quân đội làm việc anh tốt nhất đừng nhúng tay."
Trương đại quan nhân khinh miệt nhìn tờ lệnh khám, khinh thường nói: "Lấy lệnh khám ra nói với tôi thì có tác dụng đéo gì, tôi đâu phải người tham gia quân ngũ?"
" Anh..."
" Anh cái gì? muốn lục soát căn nhà này, cũng rất đơn giản thôi, anh mời công an địa phương cầm lệnh khám nhà chính quy tới đây, anh lấy ra một tờ giấy rách này để lừa ai chứ? Từ Lúc nào chuyện của kinh thành tất cả do các anh quản? Từ Lúc nào đám người tham gia quân ngũ các anh có quyền lực trên cả chính phủ địa phương?"
Tần Chấn Đường bị Trương Dương hỏi cho cứng họng, mặt hắn đỏ bừng: "Tôi đang đuổi bắt phần tử phạm tội của nội bộ chúng tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060914/chuong-1232-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.