Trương Dương nói: "Tôi tuy rằng không hiểu về làm ăn, nhưng tôi biết làm bất kỳ chuyện gì cũng phải đi trước người khác, nếu cứ một mực đi theo hướng gió, muốn thành công khẳng định sẽ không dễ dàng."
Vu Lam nói: "Tôi cũng không đồng ý để anh ấy làm vậy, tiền kiếm được bao nhiêu mới tính là nhiều? Có thể là nữ nhân chúng tôi kiến thức ngắn, luôn cảm thấy đủ ăn đủ tiêu là được rồi. Quan trọng nhất là người một nhà có thể ở cùng một chỗ, anh ta muốn tới tây bắc khai thác mỏ, về sau chỉ còn lại có hai mẹ con chúng tôi ở nhà, một năm vẫn chưa biết có thể gặp nhau được mấy lần."
Trình Viễn nói: "Nhân lúc còn trẻ, làm thêm mấy năm, kiếm thêm chút tiền, như vậy chúng ta mới có thể về hưu sớm."
Vu Lam thở dài nói: "Hiện tại nghĩ tới lúc trước chẳng thà yên ổn làm công tác ở đơn vị, hiện tại tiền tuy rằng kiếm được nhiều hơn trước đây, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không được vững như trước, đúng là hâm mộ những người cầm bát sắt như các anh."
Trương Dương bật cười: "Bát sắt có? Trên đời này nào có cái gì thực sự là bát sắt. Nói là bát sắt, nhưng bưng lên cũng phải thật cẩn thận, vạn nhất lỡ tay sẽ đập vào chân, không khéo ngay cả đường cũng không đi được."
Trình Viễn nói: "Làm gì cũng không dễ dàng."
Bọn họ vào sáng sớm ngày hôm sau thì tới Đông Giang, trước khi chia tay Trình Viễn đưa cho Trương Dương một đôi đá chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060760/chuong-1190-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.