Từ Lập Hoa phân biệt cầm tay họ, đặt lên nhau, nói: "Hai đứa quen nhau nhiều năm như vậy rồi, có thể đi tới bây giờ chắc cũng phải đã trải qua không ít mưa gió, thật ra trong lòng mẹ, thủy chung đều cảm thấy mình đang với cao."
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy." Tiếng mẹ này cuối cùng cũng được gọi ra.
Từ Lập Hoa nói: "Nhà mẹ là gia đình công nhân bình thường, thằng ba mới trước đây tính tình rất hướng nội, không hay trao đổi với người khác, mẹ cũng không cầu nó được đại phú đại quý, chỉ cầu đứa nhỏ này có thể bình an, tìm được một công việc ổn định, có thể nuôi được gia đình, nhưng không ngờ thằng ba sau khi tốt nghiệp vệ giáo thì trở nên có tiền đồ, nếu cha nó trên trời có linh chắc hẳn cũng sẽ cao hứng vì thành tựu của con trai." Trong lúc nói mắt Từ Lập Hoa đã đỏ lên.
Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ xem kìa, đang vui mà sao mẹ lại khóc? Người ta là con gái xuất giá thì khóc, mẹ là được con dâu thì khóc cái gì? Chẳng lẽ mẹ không vui?"
" Đừng nói bừa, có con dâu như Yên Nhiên thì mẹ không biết vui tới cỡ nào kìa."
Sở Yên Nhiên rút khăn tay lau nước mắt trên mặt Từ Lập Hoa, Từ Lập Hoa cười nói: "Hai đứa về sớm nghỉ ngơi đi, đã muộn thế này rồi, không cần ở lại với chúng ta."
Trương Dương và Sở Yên Nhiên sau khi rời khỏi phòng thì không lập tức trở về phòng mà ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060724/chuong-1180-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.