Gặp lại con gái, Tống Hoài Minh lần đầu tiên sinh ra cảm giác mình đã già rồi, không biết vì sao, y cảm thấy mình đã già rồi, cảm thấy thế giới này đã thuộc về những người trẻ tuổi trước mặt.
Tống Hoài Minh đứng trước mặt con gái, lưng y vẫn thẳng, ánh mắt vẫn sáng ngời, nhưng Sở Yên Nhiên từ thái dương của cha tìm thấy rất nhiều sợi tóc bạc, nhìn thấy nếp nhăn trên trán cha tựa hồ so với mình lần trước gặp thì sâu hơn nhiều, trong lòng cô ta thấy chua xót, mắt không khỏi có chút đã ươn ướt, nhẹ nhàng gọi một tiếng cha.
Tống Hoài Minh mỉm cười giang tay ra, nhẹ nhàng một chút con gái, sau đó nhìn Trương Dương đi theo phía sau cô ta vào trong phòng thì bật cười,
Trương đại quan nhân cũng cười, có điều thằng cha này hôm nay cười có chút mất tự nhiên, cái này cũng khó trách, trong lòng có chuyện, Hắc Quả Phụ giống như một bóng ma bao phủ trong lòng hắn, cho dù là chuyện vui lớn như Sở Yên Nhiên về nước cũng không thể khiến hắn thoái khỏi bóng ma này.
Tống Hoài Minh chủ động vươn tay về phía Trương Dương, bắt tay với hắn, sau đó thì vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, có một số lời căn bản không cần phải nói ra, trong lòng bọn họ đều minh bạch.
Sau khi Ba người ngồi xuống, Tống Hoài Minh nhìn con gái rồi nói: "Vừa nói điện thoại với bà ngoại con, bà nói ngày mai sẽ tới."
Sở Yên Nhiên gật đầu: "Vốn con còn muốn cùng Trương Dương hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060711/chuong-1176-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.