Chương trước
Chương sau
Bồ Đại Cường tự nhận là đã an bài tỉ mỉ, chắc sẽ khiến lãnh đạo hài lòng. Ít nhất cũng sẽ không mọi ra sai lầm quá lớn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Cung Hoàn Sơn, thằng cha này lập tức minh bạch, hôm nay mình vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, vốn muốn vỗ nhẹ vào cái mông người ta để người ta thoải mái một chút, nhưng lại vỗ trúng chân rồi.

Cung Hoàn Sơn không hề lập tức phát tác, sắc mặt âm trầm lên ô tô, Bồ Đại Cường kinh sợ. Cười bồi với hắn, sau đó thì cười bồi với Trương Dương.

Theo lý thuyết Bồ Đại Cường không cần thiết phải cười bồi với Trương Dương, nhưng hiện tại Trương đại quan nhân đã biến hóa nhanh chóng trở thành thường ủy thị ủy, địa vị chính trị đã trên Bồ Đại Cường, cho nên cười bồi là đúng.

Trương Dương cười cười, hắn cũng nhìn ra Bồ Đại Cường vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, không lên xe với Cung Hoàn Sơn mà lên một chiếc. Khác cùng với cục trưởng dân chính Khưu Nguyệt Minh.

Phụ trách tiếp bọn họ là Mạnh Thuần Yến, Mạnh Thuần Yến cũng là hạng người hay nói. Lên xe thì ngồi ở ghế phụ. Xoay lại cười nói: "Bí thư Trương, cục trưởng Khưu, từ lúc biết các anh muốn tới kinh, ban trú kinh chúng tôi đã liền bắt đầu chuẩn bị."

Trương Dương nói: "chúng tôi đến kinh cũng không phải là lần đầu tiên, ở lại ban trú kinh Bắc Cảng cũng không phải là lần đầu tiên, có gì mà phải chuẩn bị.

Mạnh Thuần Yến nói: "Lần này thì khác, chúng tôi biết lần này các lãnh đạo là đặc biệt tới vì chuyện quyên góp, cũng biết gần đây các lãnh đạo vì tình hình thiên tai của Bắc Cảng mà mất ăn mất ngủ. Lần này đến kinh, chúng tôi sẽ tận lực an bài cho các vị lãnh đạo chu đáo một chút. Để các vị có thể được thả lỏng một chút."

Khưu Nguyệt Minh nói: "Thả lỏng không được đâu, tại như vậy nhiều người dân tại như vậy đều chờ cứu trợ. chúng tôi làm sao có tâm tình mà thả lỏng?"

Mạnh Thuần Yến nói: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, nghỉ ngơi là cần thiết, bằng không các anh nếu mệt tới bị bệnh, thì còn ai đứng ra dẫn dắt chúng tôi?"

Khưu Nguyệt Minh cười cười không nói gì, hắn cảm giác nữ nhân Mạnh Thuần Yến này tuy rằng thích thích nói, nhưng lại có chút nói không đúng điểm, loại nữ nhân này chắc thuộc… Hắn liếc ngực của Mạnh Thuần Yến, sau đó nghĩ tới một từ rất thỏa đáng, ngực to không não.

Trương đại quan nhân đối với nữ nhân như vậy cũng không có hứng thú gì, bất kể diện mạo hay là chỉ số thông minh thì đều không dấy lên được chút gợn sóng nào trong lòng hắn, Trương đại quan nhân lười biếng nhắm mắt lại, lề mề đáp lại: "Địa cầu này thiếu ai thì cũng vẫn quay!"

Đổi thành nữ tử hơi thông minh một chút nghe thấy câu này sẽ hiểu im lặng là vàng, nhưng Mạnh Thuần Yến lại bật cười khanh khách: "Bí thư Trương, ngài thật sự là hài hước, chẳng trách ngài lại trở thành tình nhân trong mộng của nhiều nữ hài tử như vậy."

Trương đại quan nhân dứt khoát kệ cô ta, nhưng Khưu Nguyệt Minh lúc này lại nổi hứng thú hỏi: "Thật ư?"

Mạnh Thuần Yến chớp chớp đôi mắt cũng được coi là quyến rũ: "Sao không thật? Tôi nếu trẻ lại vài tuổi thì cũng sẽ động tâm."

Trương đại quan nhân nghe đến đây không nhịn được liền bật cười, mở mắt ra nhìn khuôn mặt có vài phần tư sắc nhưng không cách nào thoát khỏi sự tục tằng của Mạnh Thuần Yến, gật đầu nói: "Tôi hiện tại là một người cô đơn, hay là Mạnh tiểu thư giúp tôi tìm một người đi."

Mạnh Thuần Yến nhìn hai mắt thâm thúy của Trương Dương, đột nhiên có chút tim đập thình thịch, có điều cô ta vẫn chưa ngu tới mức không có thuốc chữa, Trương Dương ở trong mắt của cô ta là cao cao tại thượng, lại cười khanh khách nói: "Gạt người, bí thư Trương gạt người, với điều kiện của ngài, nữ tử theo đuổi ngài có thể xếp dài ở mười dặm phố Trường An, tôi không tin ngài không có bạn gái."

Trương Dương nói: "Không có! Hiện tại thực sự không có!"

Sự nhẫn nại của Cung Hoàn Sơn sau khi tới ban trú kinh Bắc Cảng thì đã tới cực hạn, khi hắn nhìn thấy trước cửa ban trú kinh Bắc Cảng lót thảm hồng, nhân viên công tác xếp thành hàng trước cửa đón chào thì lửa giận triệt để bị dẫn phát, hắn căm tức nói với Bồ Đại Cường: "Bồ Đại Cường! Anh làm trờ gì thế?"

Bồ Đại Cường bị hắn ở trước mặt toàn thể nhân viên công tác của ban trú kinh quát lớn thì lập tức xấu hổ tới đỏ bừng: "Không... không làm gì cả." Hắn có cái bệnh là cứ căng thẳng thì nói lắp.

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Anh cho rằng tôi là ngôi sao điện ảnh à, còn để tôi bước lên thảm đỏ, nhiều người dân Bắc Cảng như vậy đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, anh cho rằng tôi có tâm tình nhìn anh làm những trờ này à? Hả? Anh ăn no rửng mỡ à? Anh có phải là bỏ tiền của mình không? Làm nhiều công phu mặt mũi như vậy để làm gì? Anh có thời gian, có tinh lực, có nhiều tiền như vậy mà sao không làm chút việc thực tế hả?" Hắn không để lại một chút mặt mũi nào cho Bồ Đại Cường, trước mặt mắng Bồ Đại Cường như hắt máu chó lên đầu.

Bồ Đại Cường biết mình hôm nay làm hỏng việc rồi, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không tiện thu thập, hắn vội vàng ra hiệu cho mọi người tản đi, rồi cẩn thận đi theo Cung Hoàn Sơn tới phòng vì hắn đã an bài trước. Cung Hoàn Sơn vẫn có chút bực mình, ngồi ở đó, những người khác đều chưa tới đây, trong phòng chỉ có hắn và Bồ Đại Cường.

Bồ Đại Cường cúi, vẻ mặt cầu xin nói: "Bí thư Cung, tôi thực sự không bảo họ lát thảm đỏ, chuyện này tôi không biết, tôi chỉ bảo họ chuẩn bị tốt một chút, nghênh đón ngài đến."

Cung Hoàn Sơn chỉ vào mũi Bồ Đại Cường rồi nói: "Bồ Đại Cường à Bồ Đại Cường, anh ở bên cạnh tôi công tác cũng không ít năm, anh nên biết tính tình của tôi, con người của tôi không thích nhất chính là loại công phu mặt mũi này."

Bồ Đại Cường nghĩ thầm nếu là vậy mới lạ đó, ai chẳng biết Cung Hoàn Sơn anh ưa sĩ diện, tôi hôm nay sai không phải là vỗ mông ngựa anh, mà là tôi vỗ sai chỗ, ai biết được Cung Hoàn Sơn anh biến hóa nhanh chóng trở thành bí thư thị ủy thì đột nhiên ngay cả tập tính cũng thay đổi, trước đây thích nghe nịnh hót, thích công phu mặt mũi, hiện tại đột nhiên không thích nữa, tôi là dựa theo kinh nghiệm trước đây mà làm, ai ngờ anh lại thay đổi nhanh như vậy, coi như tôi xui.

Cung Hoàn Sơn đại khái cảm thấy mình mắng cũng đủ đọc rồi, thở dài nói: "Bắc Cảng xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng tôi lần này tới đây là để quyên góp, là để phản ánh tình huống với cao tầng, tranh thủ đạt được nhiều viện trợ hơn, chứ không phải vì tới để khoe khoang mặt mũi, anh lôi ba chiếc xe Mercedes tới sân bay đón tôi, ban trú kinh lại trải thảm đỏ, còn đường hẻm hoan nghênh, anh còn hiềm tôi chưa đủ nhiều việc à? Còn hiềm tình huống chê ta gặp phải không đủ loạn ư?"

Bồ Đại Cường nói: "Bí thư Cung, tôi chỉ là muốn biểu đạt tâm tình một chút, thực sự không phải cố ý muốn làm như vậy, hơn nữa tâm tình của mọi người hoan nghênh bí thư Cung là xuất phát từ phế phủ, tựa như trải thảm đỏ không phải tôi an bài an bài đường hẻm hoan nghênh bí thư Cung tôi hạ lệnh, thật ra trong lòng rất nhiều người chúng tôi, bí thư Cung đã sớm nên trở thành người đứng đầu Bắc Cảng, cũng chỉ có ngài mới có năng lực dẫn dắt mọi người bước ra khỏi khốn cảnh." Bồ Đại Cường lần này thứ hai triển khai thế công vỗ mông ngựa.

Đổi thành Cung Hoàn Sơn trước đây nói không chừng sẽ vui vẻ tiếp nhận, nhưng gần đây đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc của Cung Hoàn Sơn cũng tỉnh táo hơn, hắn bực mình xua tay nói: "Anh hiện tại là chủ nhiệm ban trú kinh, đừng tưởng rằng Hoàng Đế, anh có thể dựa theo tính tình của mình mà làm việc, tôi nói với anh nhé, nếu bởi vì anh hành vi của anh mà tạo thành ảnh hưởng bất lương gì, tôi sẽ là người thứ nhất bắt anh tra hỏi."

Bồ Đại Cường liên tục huých phải đinh, lúc này đã bắt đầu học khôn, tâm tình của Cung Hoàn Sơn không tốt, hơn nữa tính tình của người ta thực sự thay đổi rồi, không thể vỗ mông ngựa nữa, Bồ Đại Cường vội vàng thay đổi sách lược: "Bí thư Cung, chúng tôi tuy rằng thân ở kinh thành, nhưng tim của chúng tôi luôn ở cùng với nhân dân Bắc Cảng, từ sau khi tình hình thiên tai của Bắc Cảng phát sinh tới nay, chúng tôi không có lúc nào là không chú ý tới biến hóa ở quê nhà. Hai ngày nay, các đồng chí của đơn vị chúng tôi cũng tích cực quyên tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đại biểu cho một chút tâm ý của chúng tôi."

Cung Hoàn Sơn không có bất kỳ hứng thú gì với lời nói của Bồ Đại Cường, nhắm mắt lại: "Việc này anh đi mà nói với cục trưởng Khưu."

Bồ Đại Cường rước người về phía trước rồi hạ thấp giọng nói: "Bí thư Cung, buổi tối tôi đã đặc biệt an bài tiệc đón gió tẩy trần cho các lãnh đạo."

Cung Hoàn Sơn lắc đầu nói: "Sáng sớm mai phải đi làm việc rồi, tôi không muốn tham dự tiệc rượu gì cả, cứ ở trong phòng nấu bát mì cho tôi là được, hôm nay tôi muốn đi ngủ sớm một chút."

Bồ Đại Cường nói: "Nhưng..."

Cung Hoàn Sơn nói: "Không nhưng gì cả, anh nhớ kỹ, tiền của nhà nước không thể chi bậy, chiêu đãi công khoản, ăn uống công khoản là không được."

Bồ Đại Cường hiện tại đã triệt để chán ngán thất vọng rồi, Cung Hoàn Sơn từ khi nào đã biến thành một thanh thiên đại lão gia vĩnh viễn không dính dầu mỡ thế này? Xem ra trận thiên tai này của Bắc Cảng đã thay đổi rất nhiều chuyện rất nhiều người, mình cần đánh bóng hai mắt, rửa sạch đầu óc một chút, bằng không về sau con đường này thực sự rất khó đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.