Chương trước
Chương sau
Nguyên nhân cái chết của Hạng Thành tuy rằng chưa có định luận, nhưng Cung Hoàn Sơn đã đưa ra phán đoán của mình, vị lão bí thư này chết vì tự sát, cái chết của hắn tự nhiên sẽ kéo theo tất cả trách nhiệm của trận thiên tai Bắc Cảng lần này, xem như Hạng Thành làm một chuyện tốt cho cán bộ Bắc Cảng, có điều Hạng Thành tuyệt đối không phải là bởi vì tự trách hoặc là bởi vì áp lực của thiên tai lần này mà lựa chọn tuyệt lộ. Cung Hoàn Sơn hiểu rõ hành vi của Hạng Thành trong mấy năm nay, biết Hạng Thành rất có thể đã không còn đường thối lui.

Tối hôm đó quả thực đã xảy ra một lần dư chấn, có lẽ là ông trời cũng thấy đã mang tới cho Bắc Cảng một lần tai nạn quá lớn. Trong lòng có chút áy náy, dư chấn lần này nhẹ nhàng trôi qua, đa số người thậm chí còn không nhận thấy được.

Quần thể cán bộ Bắc Cảng từ trên xuống dưới đa số đều bận công tác an trí cho nạn dân. Thủy triều rút, trên mặt đường để lại rất nhiều cát biển và nước bùn, mặt trời đã ló dạng, chiếu lên mảnh đất từng bị nước biển tàn sát bừa bãi này, trong không khí tỏa ra một mùi tanh hôi khiến cho người ta buồn nôn.

Mấy con đường chủ đạo đang được thi công tu sửa khẩn cấp, thông đạo từ Tân Hải thông tới Bắc Cảng bị hao tổn không nghiêm trọng lắm, thường ủy thị ủy Bắc Cảng tân nhiệm Trương Dương đang dọc theo con đường này tới thị ủy Bắc Cảng, chuẩn bị tham gia cuộc họp thường ủy đầu tiên sau khi hắn trở thành thường ủy thị ủy Bắc Cảng.

Di động của hắn đổ chuông, hắn cầm điện thoại. Giọng nói vẫn lộ ra một loại khàn khàn vì mệt mỏi.

Giọng nói u oán của Sở Yên Nhiên vang lên: "Anh còn biết bật máy à? Hai ngày nay không có tin tức, có biết người ta rất lo lắng cho anh hay không?"

Nội tâm Trương Dương bởi vì sự quan tâm của cô ta mà ấm áp, hắn nói khẽ: "Xin lỗi.." Chỉ cảm thấy người mình phải nói xin lỗi thật sự quá nhiều.

Sở Yên Nhiên nói: "Anh không sao chứ?"

" Không sao, hai ngày nay công tác bận quá, hơn nữa có rất nhiều chỗ thiết bị thông tin đều bị hỏng. Cho nên không kịp thời liên hệ với em."

Sở Yên Nhiên nói: "Không sao, chỉ cần anh không sao là tốt rồi."

Trương Dương nói: "Không cần lo lắng cho anh."

Sở Yên Nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn thì bỗng nhiên mũi cay cay, có một loại xung động muốn khóc.

Trương Dương từ sự trầm mặc đột nhiên và thay đổi tiết tấu khí tức của Sở Yên Nhiên mà cảm thấy được gì đó: "Nha đầu, anh cam đoan, về sau bất kể phát sinh chuyện gì cũng sẽ Ngay lập tức liên lạc với em."

Sở Yên Nhiên nói: "Đừng liều mạng Công tác như vậy, biết đảng viên các anh đều thích công tác vong ngã, anh đó, đúng là quên cả mình, quên cả em."

Trương Dương nói: "Cho dù anh quên bản thân thì cũng không quên được em."

Sở Yên Nhiên nghe hắn nói như vậy thì lại có chút ủy khuất: "Lời này em thích nghe, nhưng em không tin."

Trương Dương nói: "Em không lừa em đâu."

Sở Yên Nhiên nói: "Giấu đầu lòi đuôi, anh càng nói như vậy thì trong lòng em càng không yên tâm, cho nên em quyết định cuối tuần sẽ về nước."

Trương Dương nói: "Hay là muộn thêm vài ngày đi, gần đây quá nhiều chuyện, anh lo không có thời gian ở gần em, đến lúc đó lại sợ em không vui."

Sở Yên Nhiên nói: "Trở về không chỉ là vì anh, em đã lâu rồi không gặp bà ngoại, gần đây lão nhân gia cơ hồ mỗi ngày đều gọi cho em mấy cú."

Trương Dương nói: "Ừ, quả thực nên về thăm bà." Nói tới đây thì tín hiệu di động lại yếu, bọn họ không thể không ngừng trò chuyện.

Bởi vì là lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường ủy Bắc Cảng với thân phận thường ủy, Trương Dương hôm nay đặc biệt tới sớm, khi đỗ xe ở bãi đỗ xe thị ủy, gặp Triệu Quốc Cường cũng tới tham gia hội nghị.

Hai người gật đầu với nhau, cũng không cười, dưới tình trạng chẳng ai có tâm tình mà cười, Triệu Quốc Cường nhìn đồng hồ nói: "Hình như đến sớm."

Trương Dương nói: "Đúng vậy, đến trước nửa tiếng, dù sao cũng là lần đầu tiên."

Triệu Quốc Cường nói: "Kết quả Nghiệm thi có rồi, bí thư Hạng chết vì ngạt nước, lúc ấy ở hiện trường có một người chứng kiến, nhìn thấy bí thư Hạng đi vào trong nước biển, theo như lời hắn nói thì trạng thái tinh thần của bí thư Hạng rất kém."

Trương Dương nói: "Hắn tự sát à?"

Triệu Quốc Cường bĩu môi, gật đầu nói: "Trên cơ bản có thể xác định là vậy."

Trương Dương nói: "Anh thấy chuyện này thế nào?"

Triệu Quốc Cường nói: "Đồng chí Cung Kì Vĩ chết vì bị giết, cơ hồ đồng thời đồng chí Viên Hiếu Công ở Đông Giang bị người ta sát hại, căn cứ vào tình huống trước mắt nắm giữ được thì cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ có quan hệ mật thiết với Hạng Thành."

Trương Dương nói: "Hạng Thành tuyệt đối không phải là chủ mưu!"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi nghe nói tối hôm qua anh và Trình Diễm Đông ở khu làm công của phía Nhật tại cảng Phước Long bị phục kích."

Trương Dương gật đầu: "Mục tiêu của Bọn họ chắc không phải là tôi, tôi ngẫu nhiên đi tới đó."

Triệu Quốc Cường nói: "Trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn, Bắc Cảng trong khoảng thời gian này thật sự có quá nhiều biến cố, huyết án nầy nối tiếp huyết án kia, anh đối với Bắc Cảng chắc hiểu hơn tôi nhiều." Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Ngoài mặt thì chuyện của Bắc Cảng đã kết thúc, nhưng chúng ta đều hiểu rõ, hung phạm vẫn đang nhở nhơ ngoài vòng pháp luật."

Trương Dương thở dài, nói khẽ: "Đã đến giờ rồi, đi họp thôi, đợi lát nữa sau khi cuộc họp kết thúc, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."

Cung Hoàn Sơn lộ ra có chút phờ phạc, từ lúc thiên tai xảy ra thì hắn cơ hồ không chợp mắt, nhưng kỳ quái là không ngờ không có một chút mệt mỏi nào, xem ra áp lực có thể khiến cho người ta quên đi tất cả. Chu Hưng Dân và Văn Quốc Quyền trước sau đi tới, lại trước sau rời đi, tuy rằng hai vị lãnh đạo cũng không trách nhằm vào tình huống thiên tai lần này, có điều Cung Hoàn Sơn cũng hiểu rõ, sớm muộn gì cũng sẽ truy cứu, điều các lãnh đạo trước mắt muốn là duy ổn, chờ tất cả ổn định rồi, tất nhiên sẽ tìm đám cán bộ bọn họ để tính sổ.

Cung Hoàn Sơn thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn cũng không có thời gian mà nghĩ, chờ sau khi các thường ủy đến đông đủ rồi, Cung Hoàn Sơn hắng giọng: "Chào Mọi người, tin rằng mọi người đã chú ý thấy, hôm nay trong ban thường ủy chúng ta có thêm hai thành viên mới, đồng chí Quốc Cường và đồng chí thường ủy, tin rằng có hai đồng chí trẻ tuổi này gia nhập, có thể mang tới sự tươi trẻ và sức sống cho ban lãnh đạo Bắc Cảng."

Hiện trường không ngờ không có ai vỗ tay, tai hoạ hai ngày nay khiến tình tự của mỗi người đều trở nên rất thấp, đám thường ủy này thậm chí ngay cả hưng trí vỗ tay cũng không có.

Cung Hoàn Sơn nhìn mọi người bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến đoạn thời gian gần đây, các thường ủy người thì chêt,cậu gn thì trốn, trong bất tri bất giác đã thay đổi hơn nửa, Cung Hoàn Sơn mạc danh kỳ diệu nhớ tới một câu - Thục trung không có đại tướng, Liêu Hóa làm tiên phong!"

Khi nghĩ tới câu này thì nhìn sang Trương Dương, nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ, trong mắt các lãnh đạo, mình mới là Liêu Hóa, Cung Hoàn Sơn ho khan một tiếng, hắn bởi vì suy nghĩ này mà cảm thấy mặt nóng lên: "Mọi người vất vả rồi!" Lời nói của Cung Hoàn Sơn cũng yếu ớt như tư tưởng của hắn lúc này.

Tất cả mọi người đều nhìn ra Cung Hoàn Sơn rõ ràng có chút không tập trung, cứ nói được một câu là lại dừng một chút, cân nhắc trong chốc lát rồi mới tiếp tục nói: "Trải qua cân nhắc của tổ chức, quyết định do tôi tạm thời phụ trách công tác chính trị của Bắc Cảng, tôi hy vọng mọi người có thể tín nhiệm tôi, tôi sẽ làm hết phận sự, tận hết nỗ lực lớn nhất của mình công tác vì Bắc Cảng."

Hiện trường không có ai lên tiếng trả lời, ngay cả Trương Dương luôn luôn thích hát ngược cũng không có hứng thú nói chuyện, tràng cảnh có chút lạnh lùng, Cung Hoàn Sơn càng xấu hổ. Hắn ý thức được, tất cả mọi người đã nhìn ra tình cảnh xấu hổ của mình, nhìn ra hắn chỉ là một lãnh đạo với tính quá độ. Cho nên nhóm người này không hề lộ ra vẻ hâm mộ và ghen tị, vẻ mặt chung của bọn họ chính là tê cứng, tê cứng đến mức thậm chí lười chẳng buồng dùng tiếng vỗ tay để chúc phúc mình.

Cung Hoàn Sơn nói: "Có thể nói chúng ta đang phải đối mặt với khảo nghiệm trước giờ chưa từng có, trong trận thiên tai này, chúng ta đã mất rất nhiều thị dân, cũng mất rất nhiều lãnh đạo và đồng sự, tôi trong lòng mỗi người đều rất buồn, nhưng chúng ta không có quá nhiều thời giờ để đau buồn, bởi vì người dân Bắc Cảng còn cần chúng ta dẫn dắt bọn họ đi ra khỏi khốn cảnh, sau khi tai nạn phát sinh, lãnh đạo thượng cấp chú ý rất cao tới tình hình thiên tai của Bắc Cảng chúng ta, phó thủ tướng Văn và tỉnh trưởng Chu đích thân tới tuyến đầu thị sát và chỉ huy công tác công tác cứu tế chống thiên tai, hơn nữa bọn họ đã cam đoan, quốc gia nhất định sẽ cho Bắc Cảng chúng ta sự ủng hộ lớn nhất, nhất định sẽ giúp Bắc Cảng mau chóng đi ra khỏi tai nạn." Cung Hoàn Sơn tạm dừng một chút, vẫn không ai vỗ tay, trường hợp như vậy đối với tâm lý của một người là một loại khảo nghiệm.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bắc Cảng kế tiếp còn có rất nhiều vấn đề phải đối mặt, việc cấp bách là làm tốt công tác sau thiên tai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.