Chương trước
Chương sau
Sau khi trao đổi một ố cái nhìn về tình huống trước mắt với Chu Hưng Dân, Tống Hoài Minh gác điện thoại.

Ánh mắt lại ừng ở tấm ảnh trên bàn. Vẻ mặt của y từ bi thương bắt đầu trở nên kiên định, y là người không bao giờ chịu thua, y cũng tin chắc thắng lợi vĩnh viễn thuộc về phía chính nghĩa.

Tiếng chuông Điện thoại lại một lần nữa làm ngắt quãng suy nghĩ của y, Tống Hoài Minh cầm điện thoại, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng bất an của Sở Yên Nhiên: "Cha, có tin tức của Trương Dương hay không, con nghe nói Bắc Cảng xảy ra sóng thần, nhưng con không sao liên hệ được với anh ta."

Tống Hoài Minh nghe ra sự bất an và âu lo của con gái, tình cảm của nó đối với Trương Dương rất sâu, y trấn an con gái: "Hắn không sao, đang ở Tân Hải lo chỉ huy cứu tế, cha tôi nói chuyện điện thoại với hắn." Có một số lời vẫn phải nói dối, chỉ có như vậy mới có thể khiến con gái an tâm.

Sở Yên Nhiên tràn ngập oán trách nói: "Thằng cha này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết báo tiếng bình an với con."

Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên, con yên tâm đi, hắn không sao."

Sở Yên Nhiên nói: "Cha, cuối tuần con về nước tới Tĩnh An thăm bà ngoại."

Tống Hoài Minh biết con gái không chỉ nhớ bà ngoại, y ừ một tiếng rồi nói: "Gần đây chuyện thật sự quá nhiều, chỉ sợ sau khi con về cha không có thời gian ở bên con."

Sở Yên Nhiên thở dài, cha không có thời gian, Trương Dương thân ở tuyến đầu chống thiên tai tất nhiên cũng không có thời gian, tuy rằng giữa cô ta và Trương Dương là ngụy trang chia tay trước mặt người khác, nhưng trong khoảng thời gian này qua lại giữa bọn họ bị hạn chế rất nhiều, Sở Yên Nhiên rất không thích trạng thái này, lần này về nước cô ta muốn nói chuyện tử tế với Trương Dương.

Chu Hưng Dân tối hôm đó ngủ lại ở nhà khách thị ủy Tân Hải, mười giờ tối, hắn gọi Trương Dương vào chỗ mình.

Trương Dương bận cả ngày, lúc đi vào, hai ống quần còn sắn rất cao, giống như đi bắt cá, trên người còn mùi tanh của biển.

Chu Hưng Dân chỉ chỉ vào ghế dựa ở bên cạnh, Trương Dương nói: "Thôi tôi đứng thôi, cả người ướt lắm."

Chu Hưng Dân nói: "Không sao, ngồi đi, mệt cả ngày rồi."

Trương Dương lúc này mới ngồi xuống.

Thư ký của Chu Hưng Dân pha trà cho Trương Dương rồi rời đi.

Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói khẽ: "Thủy triều đã rút xuống dưới đê phòng sóng rồi, căn cứ vào thông báo của cục địa chấn thì mấy ngày nay còn dư chấn, có điều chắc sẽ không có bão."

Chu Hưng Dân nói: "Làm tốt tất cả biện pháp dự phòng, tránh để tình hình thiên tai tăng thêm."

Trương Dương gật đầu: "Đã an bài rồi."

Chu Hưng Dân nói: "Trương Dương, tôi tìm anh tới đây là có chuyện muốn hỏi, căn cứ vào phản ánh của một số đồng chí thì ngày hôm qua khi tình hình thiên tai phát sinh, anh từ Đông Giang chạy về Tân Hải, nhưng trong một đoạn thời gian rất dài đều mất tích, là bí thư thị ủy Tân Hải, hành vi như vậy tựa hồ có chút khó ăn khó nói."

Trương Dương nói: "Có phải có người nói tôi khi tai nạn trước mặt thì lựa chọn trốn tránh hay không? Tỉnh trưởng Chu, tôi lúc ấy và đồng chí Trình Diễm Đông cùng nhau tới khu làm công của phía Nhật ở cảng Phước Long cứu người, nhưng sau khi chúng tôi tới đó thì mới phát hiện sự cầu cứu của phía Nhật căn bản là một âm mưu, bọn họ ý đồ lợi dụng trận bão này trừ khử đồng chí Trình Diễm Đông. Chuyện này, đồng chí Diễm Đông có thể chứng minh cho tôi."

Chu Hưng Dân nói: "Trong một ngày Bắc Cảng xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều người chết."

Trương Dương nói: "Thiên tai là một phương diện, nhân họa là phương diện khác, có người ở đang lợi dụng trận thiên tai này để chế tạo nhân họa, bí thư Cung bị hại, đồng chí Trình Diễm Đông bị đuổi giết, tất cả những điều này đều là cái bẫy được bày trước, theo tình huống hiện tại tôi tìm hiểu được thì bí thư Cung lúc ấy tới câu lạc bộ thuỷ thủ là do Hạng Thành tự mình gọi điện thoại tới điều động, mà bí thư Cung tới câu lạc bộ thuỷ thủ không lâu thì gặp tai nạn xe cộ."

Chu Hưng Dân biết Trương Dương rất hoài nghi Hạng Thành, hắn gật đầu nói: "Chuyện này tôi đã cử chuyên gia điều tra rồi."

Trương Dương nói: "Đồng chí Trình Diễm Đông sở dĩ tới cảng Phước Long cứu người là vì nhận được cầu cứu của phía Nhật, tôi hoài nghi người phía sau màn bày ra tất cả những việc này đã cấu kết với người Nhật Bản."

Chu Hưng Dân nói: "Trương Dương, chuyện này phải điều tra bí mật, trước khi chuyện chưa được điều tra ra kết quả thì tôi không hy vọng có quá nhiều tin tức bị tiết lộ ra ngoài xã hội và giới truyền thông, để tránh tạo thành khủng hoảng lớn hơn."

Trương Dương gật đầu, hắn minh bạch ý tứ của Chu Hưng Dân, hiện tại Trương Dương đã dần dần bình tĩnh lại rồi, ngoài mặt xem ra tất cả đầu mâu đều hướng về phía Hạng Thành, tựa hồ Hạng Thành chính là độc thủ phía sau màn chế tạo tất cả huyết án này, nhưng Trương Dương trong lòng hiểu rõ, Hạng Thành tuyệt đối không phải là người bố cục tất cả, sau lưng hắn còn có người khác. Sự giảo hoạt và máu lạnh của giảo hoạt đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, trận bão này qua đi, Cung Kì Vĩ, Hạng Thành, Viên Hiếu Công lần lượt chết, một số manh mối vừa mới hiện ra ở Bắc Cảng tất cả đều bị chặt đứt, mà mục đích chế tạo tất cả huyết án này là để bảo toàn chính hắn.

Trương Dương nói khẽ: "Tôi chỉ là có chút không nghĩ ra, nếu tên chủ mưu phía sau màn muốn giữ mình, như vậy hắn trừ bỏ Hạng Thành là có thể chặt đứt tất cả manh mối, vì sao hắn muốn thương hại bí thư Cung? Vì sao phải gia hại Trình Diễm Đông, nếu nói người hắn hận nhât thì phải là tôi mới đúng."

Chu Hưng Dân nói: "Cho dù đồng chí Kì Vĩ không viết lại hàng chữ đó, thì chúng ta cũng sẽ rất dễ tra tới Hạng Thành, lúc ấy điều động của hắn bị rất nhiều người biết, Hạng Thành sở dĩ lựa chọn cái chết, nguyên nhân rất đơn giản, hắn hiểu rõ mình khó thoát khỏi chế tài của pháp luật, cho dù chúng ta không tìm thấy chứng cớ thì tên độc thủ phía sau màn cũng sẽ không để hắn tiếp tục sống trên đời."

Trương Dương nói: "Trình Diễm Đông có quan hệ cũng không lớn với chuyện này."

Chu Hưng Dân nói: "Có lẽ người này muốn thừa dịp trận bão này để gây sóng gió, triệt để quấy đục nước Bắc Cảng, quấy nhiễu tầm mắt của chúng ta, khiến chúng ta không thể nào nắm chắc được trọng điểm." Hắn nói xong thì hai mắt chuyên chú nhìn thẳng vào Trương Dương Trương Dương: "Trước đó mâu thuẫn của anh và đồng chí Kì Vĩ có phải là đóng kịch hay không?" Chu Hưng Dân hiển nhiên đã nắm được mấu chốt của sự việc, nếu Trương Dương thừa nhận thì chứng minh chuyện này có liên quan trực tiếp tới bố cục của Tống Hoài Minh, Cung Kì Vĩ dù sao cũng là cán bộy tự mình phái tới Bắc Cảng.

Trương Dương lắc đầu: "Tôi kính trọng cách đối nhân xử thế của anh ta, giữa chúng tôi chỉ là lý niệm công tác không hợp, không hề có bất kỳ mâu thuẫn cá nhân nào." Hắn trả lời vô cùng thông minh.

Chu Hưng Dân cũng không tiếp tục truy hỏi, với trí tuệ của hắn đã minh bạch được sự ảo diệu trong đó, hắn chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống: "Chuyện tới Trung ương đoàn cân nhắc đến đâu rồi?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không đi!" Trước đây hắn ở trước mặt còn cần ngụy trang, nhưng sau khi phát sinh biến cố này, hắn đã không cần phải cân nhắc nữa.

Chu Hưng Dân nhẹ giọng thở dài: "Tôi đoán anh cũng không đi vào lúc này! Vừa rồi tôi và bí thư Tống đã nói chuyện điện thoại, trải qua cân nhắc thận trọng của chúng tôi, quyết định dể đồng chí thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn tạm thời đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, xét thấy hiện trạng thường ủy Bắc Cảng, quyết định bổ sung thêm anh và đồng chí Triệu Quốc Cường thành thường ủy thị ủy Bắc Cảng, cá nhân anh đối với quyết định này có ý kiến gì không?"

Trương Dương nói: "Không có ý kiến gì cả, nếu các lãnh đạo đã tín nhiệm tôi thì tôi sẽ không cô phụ phần tín nhiệm này của các anh."

Chu Hưng Dân nói: "Tôi nghĩ phải cường điệu một lần, việc cấp bách của các anh là cứu tế, là dẫn dắt toàn thể thị dân Bắc Cảng nhanh chóng thoát khỏi bóng ma của trận thiên tai này, sớm ngày khôi phục cuộc sống và sản xuất bình thường."

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu yên tâm, tôi biết nặng nhẹ."

Cung Hoàn Sơn cũng biết bổ nhiệm của tỉnh lý đối với hắn, bổ nhiệm này đối với Cung Hoàn Sơn mà nói thì là chuyện trong dự kiến, cũng là chuyện hắn tha thiết ước mơ trước đây, nhưng hắn sau khi nhận được thông tri bổ nhiệm thì trở nên hết đường xoay xở, hắn hiểu rõ, tỉnh lý sở dĩ để hắn đảm đương chức bí thư này, không phải là vì nhìn trúng năng lực của hắn, mà là vào thời kỳ phi thường, trong nhất thời không tìm thấy nhân tuyển thích hợp hơn so với hắn, hắn đã không phải là lựa chọn tốt nhất trong mắt lãnh đạo thượng cấp, cũng sẽ không cuối cùng lựa chọn cuối cùng. Cung Hoàn Sơn chưa bao giờ hiểu rõ địa vị của mình trong cảm nhận của các lãnh đạo giống như hiện tại, hắn chỉ phụ trách một người đóng thế. Chờ chuyện của Bắc Cảng bình ổn rồi, có lẽ cũng sẽ là kỳ hạn rút lui của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.