Chương trước
Chương sau
Tiêu Quốc Thành nói: "Không phải nói là ở lại ăn cơm ư?"

Trương Dương nói: "Thật sự là ngại quá, khu bảo lưu thuế nhập khẩu xảy ra chút chuyện, tôi phải đi ngay."

Tiêu Quốc Thành nhìn thấy hắn thực sự có việc, tất nhiên cũng không tiện ép, sai người chuẩn bị du thuyền, trực tiếp Trương Dương tới Tân Hải.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Trương đại quan nhân đã lên bờ cảng Phước Long, trên đường Trình Diễm Đông lại gọi điện thoại tới, nói với Trương Chiến Bị đã được phẫu thuật xong rồi, trước mắt tình huống đã ổn định, không còn nguy hiểm tới tính mạng, Trương Dương lúc này mới thoáng yên lòng.

Trương Dương tới bệnh viện thăm Trương Chiến Bị, Trương Chiến Bị vừa mới làm phẫu thuật xong, thuốc gây mê vẫn còn chưa hết, Trương Dương sau khi hỏi qua bác sĩ thì biết Trương Chiến Bị là bị người ta đâm vào bụng, thiếu chút nữa thì tổn thương tới động mạch chủ phần bụng, cái mạng này coi như là may mắn nhặt được về.

Là đồng hương, Chu Sơn Hổ vẫn luôn ở bệnh viện, nhìn thấy Trương Dương tới, Chu Sơn Hổ đi đến, căm giận phẫn nhiên nói: "Bí thư Trương, nhất định phải tì ra hung thủ."

Trương Dương nói: "Chuyện này là sao? Chú họ tôi đắc tội với ai?"

Chu Sơn Hổ nói: "Chuyện Cụ thể thì tôi cũng, anh phải hỏi Trình cục."

Khi Nói chuyện Trình Diễm Đông cũng đến, hắn tới trước mặt Trương Dương chào hỏi, Trương Dương chỉ chỉ ra đằng xa, hai người đi đến đầu kia hành lang, Trình Diễm Đông nói khẽ: "Bí thư Trương, chuyện là như vậy, dưới tay Trương Chiến Bị có một đội công trình đội phụ trách đầu dãy số 2 của cảng Phước Long, công tác là di dời kho hàng 013, nơi bọn họ nghỉ ngơi cách địa điểm làm công của tập đoàn Nguyên Hòa rất gần, tối nay phía Nhật mất đồ, cho nên nhân viên bảo vệ của bọn họ một đường truy tung tới lều nghỉ ngơi của Trương Chiến Bị, cho rằng là công nhân của bọn họ trộm đồ, hai bên ngôn ngữ bất hòa nên xảy ra xung đột."

Trương Dương nói: "Vì sao không kịp thời ngăn cản?"

Trình Diễm Đông nói: "Khi Phát hiện thì đã muộn rồi, bọn họ đánh nhau, một người bên Nhật đâm Trương Chiến Bị một đao, thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn chết người. Bí thư Trương, chuyện này liên quan tới quan hệ ngoại giao, chúng tôi không tiện xử lý không tốt."

Trương Dương tức giận nói: "Vở vẩn, sao mà không tiện xử lý, giết người thì thường mạng, thiếu nợ thì trả tiền, cổ kim nội ngoại tất cả là vậy hết."

Trình Diễm Đông nói: "chúng tôi đã khống chế chung quanh địa điểm làm công của phía Nhật, một là là để tránh hung thủ chạy thoát, còn có một nguyên nhân chính là bảo hộ bọn họ, để tránh công nhân phẫn nộ xông vào đòi lại của Trương Chiến Bị, khiến chuyện trở nên càng không thể vãn hồi."

Trương Dương nói: "Tôi tới tìm bọn họ, bắt bọn họ giao ra hung thủ."

Trình Diễm Đông nói: "Tôi vừa rồi cũng muốn liên hệ với chủ tịch Nguyên Hòa Hạnh Tử của bọn họ, nhưng không liên hệ được."

Trương Dương nói: "Đi, theo tôi đi tìm hung thủ!"

Trương Dương tuy rằng căm tức, nhưng hắn cũng không phải là hạng người lỗ mãng, trước tiên vẫn gọi điện thoại cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, di động của Nguyên Hòa Hạnh Tử thủy chung ở vào trạng thái tắt máy. Bọn họ tới địa điểm làm công của phía Nhật tại cảng Phước Long, nhìn thấy ngoài cửa lớn có mấy trăm công nhân, đám công nhân lòng đầy căm phẫn, vô cùng kích động, lớn tiếng quát to đòi bên Nhật giao ra hung thủ. Nếu không phải ngoài cửa lớn có hơn hai mươi cảnh sát chấn giữ, những công nhân này đã sớm lao vào rồi.

Người nhận ra Trương Dương, lớn tiếng nói: "Bí thư Trương, anh phải đòi lại công đạo cho chúng tôi, đám Nhật Bản này quá càn rỡ, hiện tại là thời nào rồi, bọn họ còn dám đến đất Trung Quốc chúng ta giương oai, mau đuổi họ đi, đuổi họ đi!"

Trương Dương làm động tác hai tay ép xuống: "Mọi người bình tĩnh, tôi cam đoan với mọi người, chuyện này nhất định sẽ được xử lý thích đáng, chúng tôi cũng nhất định sẽ tìm ra hung thủ."

" Đừng tin hắn, người làm quan đều hướng về người ngoại quốc, ai để ở trong lòng sự sống chết của người dân chúng ta."

Trương đại quan nhân bị những lời này chọc giận, vươn tay chỉ về phía đám người: "Anh đứng ra cho tôi, đừng có ở đây yêu ngôn hoặc chúng, người bị đâm là chú tôi, nói đến căm tức thì tôi so với các anh cũng phải căm tức hơn nhiều, nghe rõ cho tôi, đừng có ở đây ồn ào, gây sự không giải quyết được vấn đề đâu, chuyện cứ giao cho chúng tôi giải quyết." Trương Dương nói xong thì cùng Trình Diễm Đông đi vào cửa lớn.

Một gã bảo an Nhật Bản đứng ở trước cửa từ lỗ quan sát cảnh giác nhìn ra bên ngoài,, vẻ mặt của hắn cũng lộ ra có chút kích động, theo công nhân của phía Trung càng lúc càng đông, mấy nhân viên công tác phía Nhật cũng bắt đầu cảm thấy sợ rồi.

Trình Diễm Đông nói: "Mở cửa!" Trước cửa trừ hắn và Trương Dương ra thì cũng chỉ có một gã phiên dịch.

Gã bảo an Nhật Bản nói: "Nơi này là địa điểm làm công của phía Nhật, bất kỳ ai cũng không được vào."

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền phát hỏa: "Thúi lắm, đây là địa bàn Trung Quốc, tôi bảo anh mở cửa thì anh ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi."

Trình Diễm Đông nói: "Vị này là bí thư Trương của chúng tôi, tôi là cục trưởng công an thành phố Tân Hải, chúng tôi tới chính là đặc biệt để giải quyết vấn đề."

Tên bảo an Nhật Bản xoay người đi thông báo, Trương đại quan nhân tức giận đến nỗi nhấc chân đá văng cửa, may Trình Diễm Đông giữ hắn lại: "Bình tĩnh, bình tĩnh..."

Trương đại quan nhân kiếm chế lửa giận, cố bình tĩnh, hắn không chỉ là cháu của Trương Chiến Bị, còn là bí thư thị ủy Tân Hải hôm nay hôm nay đến cũng không phải là dùng danh nghĩa cá nhân, nếu là danh nghĩa tư nhân thì hắn nhất định sẽ đánh cho đám người Nhật Bản này người ngã ngựa đổ, bắt bọn họ phải giao ra hung thủ mới thôi, nhưng nếu đã cầm cờ hiệu của nhà nước đến, phải bình tĩnh khống chế.

Đợi ở cửa chừng năm phút đồng hồ ht người người cuối cùng cũng mở cửa, ra hiệu không cho nhiều người vào, Trương Dương và Trình Diễm Đông dẫn phiên dịch đi vào.

Trương đại quan nhân bất mãn: "Con mẹ nó, tưởng đây là địa bàn của bọn họ à?"

Trình Diễm Đông thấp giọng nhắc nhở hắn: "Lúc trước là anh đặc biệt cho phép."

"Có à?" Trương đại quan nhân trợn mắt, ra vẻ làm mà không nhận.

Nguyên Hòa Hạnh Tử không có ở đây, hiện tại người phụ trách ở đây là Nguyên Hòa Thu Trực, hắn là cháu của Nguyên Hòa Chân Dương, bởi vì Nguyên Hòa Thu Trực tới Tân Hải chưa tới một tháng. Trương đại quan nhân cũng có một đoạn thời gian rồi mất quyền quản lý đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, cho nên bọn họ chưa hề gặp mặt.

Khiến Trương đại quan nhân căm tức là, hắn và Trình Diễm Đông tới văn phòng của Nguyên Hòa Thu Trực thằng cha này thằng cha này ngay cả lịch sự tối thiểu cũng không có, không ra cửa chào, thậm chí còn không đứng dậy.

Một gã thủ hạ của Nguyên Hòa Thu Trực ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó, Nguyên Hòa Thu Trực mới nhếch mí mắt lên nhìn Trương Dương và Trình Diễm Đông. Trương đại quan nhân lập tức cảm nhận được sự phẫn nộ và dò hỏi trong ánh mắt của thằng cha này, Nguyên Hòa Thu Trực dùng tiếng Trung ngô không ra ngô, khoai không ra khoai nói: "Tôi muốn các anh giải thích chuyện đêm nay thế nào!"

Trình Diễm Đông nhíu mày. Người Nhật Bản cũng khệnh thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.